DÒNG SÔNG QUÊ NGOẠI
Phạm Văn Phúc
NÓI LỐI :
Con về đây khi nắng rớt trên sông...
Miền quê ngoại mênh mông mùa gió chướng.
Bìm bịp xa đưa gọi về con nước lớn ...
( vào sương chiều)...Thấp thoáng cuối trời quê những cánh cò bay nhuộm trắng dưới mây ...
SƯƠNG CHIỀU:
...chiều.
Dạt dào thương yêu,
Đã bao năm xa rồi ..
Về đây mà rưng nhớ.
Nhớ bóng ngoại thân yêu ,
Nhớ câu ru hời êm đềm ngân nga ...
...Hàng dừa xa xa, gió về lên tiếng ca...
Dòng sông quê – khung trời mơ thiết tha...
Bao năm qua…
Trong bao la, vẫn ngát hương hoa.
Đậm đà theo năm tháng...
...Bảng lảng trên đồng....
Khói lam ban chiều bềnh bồng trong sương..
Nhớ bóng ngoại yêu thương,
Nơi bến nước ru buồn..
Kỷ niệm xa xưa lòng vương vấn nhớ..
Đã mấy năm qua,
Vẫn nghe mơ màng chan hòa lời ngoại ru ...
VỌNG CỔ :
1./ Ngoại ơi ! Con đã về đây khi quê mình đang vào mùa gió chướng, bìm bịp xa đưa gọi về con nước lớn, con lặng đứng bên hiên mà nghe gió về đây lồng lộng bến sông ...chiều.
Tan tác màu mây trên sóng nước dặt dìu.
Dòng Cổ Chiên bổng gợi về bao kỷ niệm, khi hoa lục bình đang nở tím trên sông.
Nhớ chuyến đò chiều thấp thoáng cuối bờ Đông, chở nặng thương mong như tấm lòng của Ngoại .
Lam lũ một đời dầu dãi với gian lao, Ngoại chỉ mong sao đàn cháu mình mau khôn lớn .
2./ Nhớ lắm Ngoại ơi ! Kỷ niệm xưa còn đó, hiu hắt bóng chiều rơi mà bóng Ngoại đâu rồi .
Dòng sông quê sóng nước cũng bùi ngùi.
Từng con sóng lả lơi theo ánh bạc, lấp loáng giữa dòng có bóng dáng Ngoại tôi .
Khóm tre già xơ xác quá Ngoại ơi ! Đường vắng đìu hiu đâu rồi hương của lúa ?
Hàng cau vẫn xanh mà Ngoại còn đâu nữa, gian bếp sau nhà còn ai nhóm lửa lùi khoai ...?
NÓI LỐI:
Chiều Hưng Mỹ ngày về xao xuyến quá ...
Nhìn bông bần lả tả trắng sông quê.
Gió chướng từng cơn lồng lộng mãi đi về,
Để bờ lau sậy cũng não nề thương nhớ ...
LÝ BÔNG DỪA
Hoàng hôn cho lòng rớt trên sông buồn..
Tìm đâu bóng dáng thân yêu,
Giữa trời nước non…
Về đây .. Chiều đã loang sông dài..
Thơ thẩn một mình,
Con hoài nhớ thương Ngoại ơi !
Dòng sông lờ lững trôi về xuôi ..
Còn nghe tiếng ai ru hời ,
Cho cõi lòng chơi vơi ...
VỌNG CỔ:
5./ Ngoại ơi ! Bông bần trắng ven sông đang rụng rơi từng cánh nhỏ, lả tả trôi xuôi trên dòng sông tím đỏ, tan tác màu mây như cõi lòng con mang nhung nhớ mãi đi ...tìm .
Tìm khoảng trời xưa có bóng Ngoại dịu hiền.
Tìm tiếng Ngoại ru êm đềm theo năm tháng, kẽo kẹt những trưa hè sao quên được, Ngoại ơi !
Dòng sông bên nhà cũng nhớ nhịp à ơi, lặng lẽ buồn trôi thèm tiếng ru của Ngoại.
Nhưng người đi có bao giờ trở lại, để bến vắng đìu hiu con nước mãi lặng lờ.
LÝ BA TRI:
Ngoài hiên trắng xóa bông cau,
Như tóc ngoại buồn, lòng con thương nhớ ..
Chiều rơi , tím đỏ trên sông …
Trong khói lam bồng, đâu bóng Ngoại tôi.
Nghe gió đưa xa xôi,
Tiếng ru hời bên nôi ...
(về vọng cổ)
6./ …Gió chướng về đây cho cõi lòng mênh mông vắng, lã chã xác hoa cau đang nhuộm trắng bên thềm.
Chiều tím đỏ dòng Cổ Chiên quê ngoại, con bùi ngùi khi trở lại bến sông xưa.
Vườn không, giậu vắng chơ vơ,
Tìm đâu bóng Ngoại bây giờ, Ngoại ơi ..!
...........................................
(05-10-2009) P.V.P.
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc