Sáng tác: Hà Nam Quang
NÓI LỐI:
Tháng tám mẹ về vàm Đại Ngãi
Nước sông Hậu tràn bờ
Cây bần thả lá trôi trôi…
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG:
Mẹ nhìn dòng sông sâu
Chiếc lá rơi đi tìm bóng xưa
Dòng sông cuốn trôi tuổi đời
Đâu cuốn được nỗi niềm thương nhớ.
Mẹ nhìn lượn sóng lay
Con sóng ru trong lòng nhịp buồn
Cây bần chồm ven sông
Chiếc lá rơi khóc người đã xa
Mẹ về vàm sông xưa
Nghe nhớ, nghe buồn nghe rát trong lòng
Thầm thương nhớ người đi
Vàm sông! Vàm sông !
Xưa kẻ thù say máu cuồng
Đem xác người neo xuống vàm
Mẹ đứng bên sông nheo mắt tìm
Từ trong đáy nước sâu bóng người thân yêu
Một gánh chung tình héo gầy đôi vai
Gánh thêm gánh đời lưng còng thời gian.
VỌNG CỔ :
Câu 1:
Nơi yên nghỉ của cha không có mộ bia không có nhang thơm hoa đẹp. Chỉ có mẹ lặng im bên vàm Đại Ngãi để con sóng lửng thửng trôi về kỷ niệm riêng... mình. (-)(-)
Đồng cảm bên sông chỉ có cây bần. Khi hay tin cha bị giặc thủ tiêu, nổi tuyệt vọng nghiến niềm đau thành nghị lực. (SL)
Mẹ nhìn rễ cây bần nghèn nghẹn giữa dòng sâu, cố giấu tiếng kêu cho vị đắng thấm trong lòng. Bởi bên cạnh mẹ còn những đứa con thơ, còn những ước mơ của người ngã xuống.
Câu 2:
Con lớn lên bước theo dấu chân cha bước, khắc giữa tim từng tiếng nói hào hùng. (-)(-)
Tiếng nói của người khởi nghĩa năm bốn mươi nhắm thẳng quân thù. "Đã biết là Cộng Sản muốn xử cỡ nào cứ xử. Dám lám, dám chịu sao lại khai ai ?”. (SL)
Giặc dìm người kiên trung vào đáy nước, nhưng không thể nhấn chìm gương Hoà Tú bốn mươi. Một đời cha đấu tranh, một đời mẹ không so tính, con sóng bên vàm lặng lẽ vỗ vào tim.
NÓI LỐI :
Hai mươi năm chiến tranh!
Ba mươi năm hoà bình!
Tháng tám mẹ về vàm Đại Ngãi
Cùng cây bần nhớ lại chiều xưa.
VỌNG CỔ :
Câu 5:
Mẹ cũng như cha chưa một lần so tính, chỉ lặng lẽ bên vàm sông nghe buồn thương trộn lẫn trong... đời. (-)(-)
Thương là thương cha không có mộ phần. Vàm sông năm mươi năm còn ghi dấu nhớ, thời khắc cuối cùng của một người đi. (SL)
Thời gian trôi tuổi mẹ đầy thêm, đôi mắt vẫn dịu dàng một hướng. Tháng tám vàm sông lại in bóng mẹ, lưng còng một gánh thủy chung, còng một gánh đời.
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG:
Mẹ về vàm sông xưa
Nghe nhớ, nghe buồn nghe rát trong lòng
Thầm thương nhớ người đi
Vàm sông! Vàm sông!
Xưa kẻ thù say máu cuồng
Đem xác người neo xuống vàm
Mẹ đứng bên sông nheo mắt tìm
Từ trong đáy nước sâu bóng người thân yêu
Một gánh chung tình héo gầy đôi vai
Gánh thêm gánh đời lưng còng thời gian.
Câu 6:
Đại Ngãi đã trở thành bến hẹn để mỗi năm mẹ gánh nhớ thương về.(SL)
“Là cộng sản dám làm, dám chịu…” Dòng sông ấp ủ hình hài, câu nói thành bia. Tháng tám mẹ về vàm Đại Ngãi, con sóng kéo rễ bần ôm chân mẹ lao xao./.