TÔI CÒN THIẾU NỢ
Hà Nam Quang
NGÂM THƠ
Tôi còn thiếu nợ cánh đồng
Một thời niên thiếu chạy nhong thả diều
Tôi còn thiếu nợ dòng sông
Bởi vay ngọn sóng gói trong tim mình
VỌNG CỔ
Lừng lững vầng trăng đêm đồng bằng còn đợi, bếp lửa tung từng sợi khói trâm trầm
1. Sợi khói mong manh sao trói chặt tim mình. Tôi đến rồi đi trải đời nghệ sĩ, nặng một chữ tình thắt thẻo vạn niềm thương. Ăn con mắm đồng nợ Châu Đốc , Núi Sam; Nếm miếng cốm dẹp nợ Sóc Trăng đêm lễ hội; về Cần Thơ gạo trắng nước trong còn nợ con ba khía miền Tân Ân , Rạch Gốc.
2. Sáng đùa gió đỉnh Núi Sam
Trưa xuôi Vĩnh Tế, chiều say Đông Hồ
Đêm nằm nhớ Mũi Cà Mau
Sóc Trăng tôi đến để yêu một người
Hào phóng mấy vần thơ để vướng nợ trọn đời. Đồng bằng phương Nam đi đâu cũng gặp những bạn bè mến khách, hồn nhiện (-) Câu chuyện cánh đồng, con nước, dòng sông, có dịp gặp lại rộn ràng bên ly rượu. Nhà lá đơn sơ vài con khô lạt, mà ấm nghĩa, ấm tình nặng nợ đồng bằng ơi.
NÓI LỐi
Đêm nay thức với đồng bằng
Mà nghe ngọn sóng lăn tăn giữa lòng
Một đời ngạo nghễ nước sông
Trả sao hết được nợ trong nẽo về.
VỌNG CỔ
Vậy mà đêm nay tôi còn muốn vay thêm nữa, vay tiếng chèo khuấy nước trên sông để trầm lắng khúc xang hò.
5. Vay vầng trăng non cày lên mặt sông đầy. Dòng sông của đất trời phương Nam dạo trước, cơ cực, bần hàn đã bậc thành cung óan, cung thương. Ai là người dám trải dạ với gió sương, mới hiểu tấm lòng và thời gian là một. Kiếp tầm nhã tơ mãi không hết nợ, kiếp gió sương gánh mấy cũng chưa vừa.
6. Bạn bè ơi đừng trách chi nghệ sĩ, phóng khóang tâm hồn để thiếu nợ nghĩa nhân. Đồng bằng phương Nam xuôi ngược đã bao phen, về chốn cũ thấy lòng nhiều xao động. Có phải chăng đời người như mùa lá, đến tàn thu chớp lộc mới xuân thì.
Đêm nay thức với dòng sông, ray rức quá bao nợ đời trĩu gánh. Muốn kêu nhưng nghẹn trong lòng, nợ tình, nợ nghĩa biết không trả vừa./.