GÁNH KHOAI ĐÊM
Phạm Văn Phúc
NÓI LỐI:
Em gái nhỏ bước chân vào nơi ngõ tối ,
Cất lời rao buồn vương bao nỗi xót xa
“...Ai .!.Khoai lang đâ.â..y...”, tiếng nấc nghẹn vỡ òa .
Đời sương gió , em lê la khắp chốn ....
(tiếng rao ) “...Ai .!.Khoai lang đâ.â..y...Ai.... ăn khoai lang ...đ..ê..ê...ê...”
(Lối vào Nam Ai)
Vẫn tiếng rao quen nặng nề sầu muộn , giữa chợ đời lặng lẽ bóng cô....
NAM AI (8 câu - lớp 1)
..đơn .
Giọng nghẹn ngào như...
Ai oán suốt đêm trường
Nhòa nhạt giữa trời sương.
Tan tác tiếng rao buồn .
Em yêu đời nghệ sĩ tha phương,
Yêu cung đàn chan chứa một trời thương .
Yêu tiếng hát của cô đào
Thương anh kép gánh “Ngàn sao”...
...Đời của em đã lắm đoạn sầu,
Mẹ qua đời , cha thất chí buồn đau
Một thân côi cút không nhà
Cuộc đời em sẽ về đâu ?
Một gánh khoai lang đói no ấm lạnh,
Em vẫn mê say trong tiếng hát cung đàn
Cất tiếng ca giữa đêm vắng mơ màng,
Quên đời cơ cực lầm than ...
VỌNG CỔ
1/ Ôi ! Khúc Nam Ai hay những điệu lý quê hương đã theo chân em gái nhỏ miền quê bước trên đời sương gió, bên gánh khoai lang ấp yêu nhiều trăn trở nuôi giấc mộng về đêm nơi sân khấu lúc lên ...đèn.
Lòng em như quên đi bao nỗi ưu phiền.
Trong mưa lạnh bên hiên em thả hồn theo nhạc, cất tiếng ca buồn bài Dạ cổ hoài lang.
Lời ca nghẹn ngào tha thiết miên man, ấm áp chứa chan xao động trái tim người.
Mưa tạnh lâu rồi mà vẫn thấy em tôi, khe khẽ hát một mình mơ về nơi sân khấu ...
2/ Em cất tiếng ca thay lời rao áo não , quên kiếp sống lầm than trong manh áo quê nghèo.
Quên gánh khoai lang giữa mưa lạnh tiêu điều .
Đã có bao lời gọi mời em trở về nơi phố chợ , trong những quán đèn mờ nhưng rực rỡ nghiệp cầm ca.
Em nhất quyết không màng những lộng lẫy xa hoa , không muốn bị rẻ khinh vì những lời ca nơi quán rượu .
Không là nghệ sĩ nhưng em có lòng tự trọng , bởi em không thích sống hèn trong danh vọng kiếp phù du.
NÓI LỐI
Em nói rằng :
.. “Nghệ sĩ, thi cầm bạc bẽo lắm ai ơi ...
Tằm sẽ trả nợ dâu cả đời không hết ,
Dù có mơ đến vạn lần tha thiết
Em vẫn không muốn người đời khinh miệt với cải lương ...”.
VỌNG CỔ
5 / Vì chính bản thân em đã từng quý mến yêu thương những cô đào anh kép , đem tiếng hát lời ca trên sân khấu cải lương tô điểm cho cuộc đời thêm tươi đẹp, cho những tinh hoa của Dạ cổ hoài lang không mang tiếng “vô ...loài”.
Là những ưu tư em ôm ấp tháng năm dài.
Nên dẫu bán khoai nhưng tâm hồn em trinh bạch, giữa đường đời không lỡ bước sa chân .
Không vì đồng tiền mà lạc lối hư thân, không làm hoen ố thanh danh của bao đời nghệ sĩ.
Một gánh khoai lang sống cuộc đời bình dị , với sân khấu cải lương xin chung thủy muôn đời .
LÝ CON SÁO
Đêm xuống nơi nơi
Văng vẳng lời rao của em tôi .
Em về chốn nào xa xôi
Nỗi ưu tư mang nặng suốt đường đời
Trong mưa trong gió ngậm ngùi...
Em hát cho đời bằng lời ca trái tim
Nghe câu hát đêm bên gánh khoai mà đau .
Lầm lũi một mình qua nơi phố sâu,
Nỗi đam mê sẽ theo em về đâu ?
( về vọng cổ)
6/ Em sẽ về đâu khi đam mê còn vương vấn, câu Dạ cổ hoài lang và sân khấu lúc lên đèn .
Tâm sự buồn này xin viết gửi cho em , khi ngoài phố chỉ màn đêm tĩnh lặng.
Vẫn tiếng rao quen giữa trời khuya lạnh vắng- nơi gánh khoai buồn sao cay đắng em ơi !...
...................
(01-05-2009)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc