GIỌT BUỒN KHÔNG TÊN
Lời nhạc : Tô Giang
Lời cổ : Loan Thảo
NHẠC:
Nữ: Vừa chiều hôm nào anh với tôi đi dạo phố
Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân
Nam: Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tin xuân
Chúng mình thân quá thân.
Nữ: Phòng trà nghĩ chân nghe Thái Thanh ca biệt ly
Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cà phê
Nam: Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê
Mình thức đêm …… thật …… khuya…
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nữ: Đêm nay thành phố thân yêu vẫn tưng bừng đèn hoa giăng mắc với giọng hát lời ca dập dìu khoan nhặt, bên suối nhạc trào tuôn như quyện bước … chân người.
Thành phố kiêu sa vang dội tiếng vui cười. Hai đứa song đôi nhịp chân đều trên hè phố, em nghe lòng nở rộ đóa hồng tươi. Anh đang vui sao ánh mắt bỗng xa xôi. Nghe đâu đây một cung nhạc u hoài. Rồi anh dịu dàng khẽ nắm lấy bàn tay chẳng thốt nên lời như giọt buồn không tên tuổi.
Câu 2:
Nam: (nhạc) Biệt ly nhớ nhung từ đây.
Héo hắt gió heo may người về có hay.
(Về vọng cổ):
Tiếng hát Thái Thanh nghe réo rắt u hoài. Xin đừng hát nữa bài ca ghê gớm ấy, cứ để lòng nguội lạnh tháng ngày qua. Bởi sáng mai này anh đã rời xa thanh phố cũ với bài ca kỹ niệm. Người em gái với tình đầu lưu luyến xin hãy gắng chờ trong câu hát đoàn viên.
NHẠC:
Nữ: Qua ngày đó
Tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi
Tôi buồn nhớ
Tim đau rạng vỡ ôi thương anh thương nhất đời
Nam: Bàng hoàng như trong cơn chiêm bao tôi thầm nghĩ
Non nước điêu linh, yêu quê hương anh phải đi .
Nữ: Can đảm lên đường
Quên đàn em bé ngồi nhớ anh …. những …… đêm …….trường ….
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nam: Hỡi làn mây trắng lang thang có bay về nơi thành phố cũ, cho nhắn gởi đôi câu tâm sự của người trai viễn xứ vẫn mơ ước một ngày vui đoàn tựu giữa … quê nhà.
Cùng hát bản tình ca thay chén rượu quan hà. Nhưng trận gió thời gian vẫn chưa ngừng thổi
để phương này tôi còn đếm tháng ngày trôi. Thành phố nào kỹ niệm thuở chung đôi, em có còn nhớ khung trời hoa bướm cũ. Nhớ bài hát gói đầy trang tâm sự của người trai nơi viễn xứ biệt kinh kỳ.
Câu 6:
Nữ: (nhạc) Biệt lý nhớ nhung từ đây
Héo hắt gió heo may người về có hay.
(Về vọng cổ):
Bài ca ấy em vẫn thường khẽ hát để nhớ một bóng hình còn phiêu bạt chốn trời xa. Dẫu thuyền rồng nước đẩy cuốn trôi xa thì tình kỹ nữ cũng sầu như trinh nữ . Khi cánh hoa đẹp nở trong vườn tư lự cầm bằng như trao cho làn gió phụ phàng.
Nam: Người đi nhớ cảnh nhớ người
Nhớ câu thệ hãi nhớ lời minh sơn
Nữ: Một lời son sắc keo sơn
Dẫu mòn bia đá đâu sờn tình chung./.
Chào các bạn!
Các tác phẩm thuộc nhóm chưa biết tác giả, theo quy định chung sẽ không được xuất bản trên Kho tàng Vọng cổ Việt Nam. Tuy nhiên, chúng tôi nhận thấy, đa phần các tác phẩm thuộc dạng này khá nhiều, có nhiều bài rất hay và có giá trị. Do đó, Ban Điều hành xin phép người dùng và các tác giả khuyết danh được sử dụng các tác phẩm này trên Kho tàng Vọng cổ Việt Nam!
Nếu biết thông tin về tác giả của các tác phẩm này, các bạn vui lòng liên hệ với Ban Điều Hành qua e-mail: vongcodongque@gmail.com để chúng tôi cập nhật lại thông tin tác giả tác phẩm cho phù hợp.
Trân trọng cám ơn!
BAN ĐIỀU HÀNH
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam