VỊ MẶN ĐỜI CHA
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Con về thăm nhà sau mấy bận xa quê
Chiều Đông Hải mưa dầm dề trong mắt
Nhễ nhại mồ hôi nắng hoàng hôn sắp tắt
Cha vẫn còn ngồi buồn se sắt mặn môi.
Vọng Cổ
Có phải Cha nhìn về phương ấy xa xôi mong chờ con sớm ngày quay trở lại. Bên ruộng muối chứa chan thâm tình nơi miền quê Đông Hải, có vị mặn yêu thương mà đứa con khờ lỡ dại, nỡ bước ra đi cho lòng Cha tê tái, trông đợi ngày đêm thêm héo hắt ở bên… đời…
Câu 1. Nơi phố thị phồn hoa mưa gió dập tơi bời… Nay con về đây quỳ dưới chân Cha tạ lỗi, mong được Cha la rầy, đánh mấy làn roi. Hạt muối quê nhà thấm vạn giọt mồ hôi, là vị mặn thiêng liêng nuôi con khôn lớn nên người. Lâu lắm rồi con mới thấy Cha vui, ôi một nụ cười ánh lên niềm hạnh phúc.
Câu 2. Rồi Cha vội ôm con vào lòng siết chặt, mặc dòng nước mắt tuôn rơi ướt áo đứa con khờ…
Riêng áo của Cha bám từng mảng muối tự bao giờ… Con muốn hỏi: Cha ơi lúc ngày xưa Mẹ mất, con uống giọt sữa nào để không khóc từng đêm. Có phải là dòng sữa ngọt ngào tha thiết trong tim, mà Cha đã vắt cạn nửa đời nuôi con khôn lớn. Mảnh đất Long Điền con nhớ thèm vị mặn, là muối của quê nhà hòa lẫn với tình Cha.
Nói Lối
Hạt muối Bạc Liêu dâng cho đời vị mặn
Chất chứa đậm đà có sâu nặng tình Cha
Thương quá dân mình với bao nỗi xót xa
Cứ mãi gập ghềnh tìm đường đi cho hạt muối.
Vọng Cổ
Nụ cười Cha cũng đâu giấu được nỗi xót xa của người dân miền quê Đông Hải. Dẫu một nắng hai sương giọt mồ hôi luôn đêm ngày nhễ nhại nhưng đã mấy đời nay vẫn mãi cơ… hàn…
Câu 5. Vị mặn đời Cha như sóng biển dâng tràn… Ngày Mẹ qua đời con mới vừa tròn tháng tuổi, uống dòng sữa ngọt ngào từ vị mặn thiêng liêng. Ruộng muối là biểu tượng của sự chịu khó chịu thương, từng mảng trắng trên lưng vẫn rạng ngời ngàn tia hy vọng. Con vững tin trên những cánh đồng muối mặn, hạnh phúc ấm no sẽ lan khắp xứ Long Điền.
Câu 6. Con dặn lòng sẽ ở lại bên Cha, cùng dân ta làm rạng danh muối miền quê Đông Hải. Cho vạn giọt mồ hôi của Cha còn sót lại, đừng thêm lần nào nhễ nhại tuôn rơi. Ôi vị mặn trong đời ngào ngọt quá Cha ơi, dù có đi đâu cũng nhớ thèm da diết. Thương đất Bạc Liêu có tình Cha ấm áp, thương quá bàn tay thô ráp chai sần.
Quê mình dào dạt nghĩa nhân
Chứa chan vị mặn trong ngần tình Cha
Bên đời mái tóc sương pha
Tà dương nắng rọi đậm đà tình thâm./.
Long Xuyên, ngày 12 tháng 10 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)