NGƯỜI PHU KÉO MO CAU
Nhạc: Vinh Sử
Cổ nhạc: Bạch Nguyệt
Nhạc:
Nam: Trò chơi thuở bé
Anh ưa kéo mo cau
Chở em quanh ngõ vườn…
Nữ: Cô bé mĩ miều
Cười run run bờ vai
Tay ôm chắc vành mo…
Nam: Chiếc tàu mo nhỏ bé
Anh giả người phu xe
Hỏi đi đâu bé à…
Vọng Cổ:
Câu 01:
Nữ: Ơ… anh phu kéo xe mo em muốn được anh đưa đi thăm một lần Lăng Bác. Dẫu đường có xa xôi gập ghềnh từ Nam ra Bắc nhưng em sẽ ngồi yên cho anh kéo suốt… đêm… ngày.
Tay ôm chắc vành mo không đùa giỡn nói cười.
Nam: Nhưng cô bé ơi xe của anh chỉ chở được loanh quanh trong ngõ vườn xóm nhỏ, chứ không thể đưa bé một lần ra thăm Lăng Bác được đâu.
Nữ: Vậy em sẽ bắt đền người phu kéo xe mo, là sẽ không thèm ngồi mo cau để anh kéo nữa.
Nam: Anh hứa khi nào chúng mình khôn lớn thành nhân, trên chuyến xe hoa anh sẽ đưa người ta về thăm nơi ấy…
Nhạc:
Nam: Trò chơi ngày ấy
Theo năm tháng buông xuôi
Giờ em quên mất rồi …
Nữ: Mưa đổ liên hồi
Kỷ niệm xưa mồ côi
Anh lưu luyến đầy vơi…
Nam: Chiếc tàu mo mòn mỏi
Nay chẳng còn ra chơi
Giờ đây em lấy chồng…
Nữ: May áo hồng
Bỏ cuộc chơi ngóng trông
Mo cau anh một bóng
Ngồi nghe sao thắt lòng…
Câu 02:
Nam: Rồi bỗng chốc thời gian trôi âm thầm lặng lẽ, cho cô bé nhỏ ngày xưa nay duyên dáng yêu kiều.
Không còn cười run run bờ vai như thuở xưa nào.
Nữ: Và nay anh cũng đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, tính nết hiền lành được làng xóm hết mực quý yêu.
Nam: Nhưng cô bé giờ đã quên trò chơi ngày ấy, em đã vội may áo hồng khăn thắm để cất bước sang ngang.
Nữ: Tại người phu xe xưa không còn chở cô bé nữa, nên cô bé buồn nhờ người khác kéo mo cau…
Nhạc:
Nam: Em ơi em ơi
Chuyện xưa chuyện cũ
Theo gió chiều mênh mông…
Nữ: Khi em sang sông
Làm sao mà biết
Trời tan vì đêm mưa…
Nam: Em ơi em ơi
Chuyện xưa chuyện cũ
Đâu có ngờ chia ly
Nữ: Khi em vu quy
Làm sao em chợt nghĩ
Chuyện mo cau đáng gì…
Nam: Hỏi ai còn nhớ
Tên phu kéo mo cau
Chở rong cô khách nghèo...
Nữ: Nay đã hết rồi
Tuổi thơ tìm đâu
Nghe tan tác bể dâu…
Nam: Kỷ niệm xưa hờn dỗi
Anh lối mòn chở mo
Thì em xây tiếng cười…
Nữ: Vui với người
Bỏ mặc phu lẻ loi
Ôm mo cau cằn cỗi
Tình bay xa cuối trời…
Vọng Cổ :
Câu 05:
Nam: Em đã cất bước vu quy bỏ mặc kẻ phu xe lẻ loi ôm mo cau cằn cỗi. Khi chuyến xe hoa từ từ chuyển bánh là hồn anh cũng lịm chết tự… bao… giờ.
Còn lại ngõ vườn xưa muôn vạn kỷ niệm u buồn.
Tình đầu ví như nước chảy qua cầu cho mối tình dang dở, em mãi hạnh phúc bên chồng còn anh sẽ ngày tháng đơn côi.
Nữ: Em đi lấy chồng là do ý của mẹ cha, bởi phận con em nào dám “áo mặc sao qua khỏi đầu” anh hỡi.
Nam: Cô bé có biết “trời tan vì đêm mưa” tình cũ, hay em cứ nghĩ “chuyện mo cau đáng gì”…
Nhạc:
Nữ: Trò chơi thuở bé
Anh ưa kéo mo cau
Chở em quanh ngõ vườn…
Nam: Cô bé mĩ miều
Cười run run bờ vai
Tay ôm chắc vành mo…
Nữ: Chiếc tàu mo nhỏ bé
Anh giả người phu xe
Hỏi đi đâu bé à…
Nam: Em trả lời
Nhà em ở cuối thôn
Mo cau anh lại kéo
Làm vui cô khách nghèo…
Câu 06:
Nữ: Ôi trò chơi ngày nào của tuổi ấu thơ, dẫu hồn nhiên nhưng làm sao phai mờ bao kỷ niệm.
Em trở về vội lục tìm trong trí nhớ, và gặp lại người phu xe ngày nào đứng đợi cô bé ngoài sân.
Nam: Anh đã đứng chờ em qua mấy đông tàn gió lạnh, để làm vui cô khách nghèo xưa ở cùng thôn.
Nhưng giờ em đang đắm say bên tình yêu chăn gối, hạnh phúc an vui muôn thuở bên chồng.
Ngâm thơ:
Nữ: Bao giờ cho đến ngày xưa
Để em trả lại giọt mưa ướt lòng…
Nam: Em vui hạnh phúc bên chồng
Nhắc chi kỷ niệm đau lòng ngày xưa./.
Tên thật: Lại Thị Bạch Nguyệt