CHIỀU QUA PHỐ CŨ
Hồng Phượng
NÓI LỐI
Chiều Sông Kiên anh nhớ về em nơi miền hạ
Nhớ con nước sông vàm xanh tựa mắt người thương
Mấy xuân rồi em chưa trở về thăm
Để nỗi nhớ cứ đầy vơi như con nước...
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG
Ngồi lặng nhìn mưa rơi
Nghe nhớ thương dâng đầy trong trái tim
Giờ em ở nơi xa nào
Ở nơi đó em nào có biết
Mắt anh nhoà như mưa
Thầm ước sao em trở về phố xưa
VỌNG CỔ
CÂU 1 : Phố biển chiều nay nhìn hạt mưa bay gợi nhớ, gợi thương về khung trời miền hạ. Nhìn dáng ai đi thấp thoáng trong mưa mà anh cứ ngỡ em về ....Đã mấy xuân qua anh mòn mõi đợi chờ ...Trời miền hạ bây giờ mưa có rơi nhỏ giọt, biết em có chờ có nhớ đến anh không. Giờ đứng một mình trên con phố ngày xưa, nhìn quanh cảnh vật nhớ sao vừa. Nhớ ai mà nhớ nghe nhiều quá, anh nhớ thật nhiều nhưng nào em có biết.
CÂU 2: Đưa nhẹ đôi tay hứng giọt mưa bay mà nghe cõi lòng anh trống vắng,ôm nỗi cô đơn nghe mặn đắng môi mềm .. Lối cũ ngày xưa hai đứa đi về...giờ nơi đây chỉ còn mình anh đơn bóng, đếm giọt mưa buồn mà nhớ người xưa. Cơn mưa chiều gieo giọt nhớ giọt thương, thoảng trong gió chút hương nào vừa phản phất. Anh cứ ngỡ người xưa về qua lối cũ và thầm ước bây giờ tay được cầm tay.
NGÂM
Anh vẫn thầm mong gặp lại em
Trên đường phố cũ lúc mới quen
Tiếng ai khe khẽ cười đau đó
Gợi lại trong anh chúc nỗi niềm
VỌNG CỔ
CÂU 5: Nhớ buổi biệt ly anh tiễn em đi về nơi miềm hạ, giây phút chia tay hai đứa nhìn nhau mà sao không nói được nên lời ...mưa cũng buồn nên nhỏ giọt khóc thay người … Tay bắt tay nhau thay lời tiễn biệt mà câu nói thương chờ không thốt được ở đầu môi.
Đường về miền hạ xa xôi
Em đi để lại một trời nhớ thương
Mưa buồn buồn mấy tơ vương
Nhớ sao là nhớ con đường xưa em về..
CÂU 6
Buổi em về anh mong đợi biết bao nhiêu, nhưng tình đâu vẹn như lòng mình mơ ước
Ai khiến xui chi cho đôi mình gặp gỡ, kẻ ở người về cho tan vỡ một tình yêu
Nước sông vàm chia làm hai ngã, tình chung mình củng hai ngã cách ngăn
Anh đi tìm lại ngày đả mất, phố cũ giờ đây cũng hững hờ .
Anh thầm trách ngày xưa yêu mà không dám nói, để bây giờ có tiếc nuối cũng bằng không .
Người xưa nay đã theo chồng, khung trời miền hạ đâu còn nhớ mong.