CUNG ĐÀN SƯƠNG GIÓ
Diệp Hoài Lâm
NÓI LỐI:
Trời sang hạ giọng ve sầu rưng rức
Mưa đầu mùa lất phất tạt ngoài hiên
Vẳng đâu đây dư âm tiếng độc huyền
Như than thở niềm riêng đời bất hạnh
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Mưa đã ngưng rơi sao lòng tôi còn thấy lạnh, có phải chăng tiếng đàn kia đã gieo sâu một nỗi buồn canh cánh như oán như than cho số kiếp một con người ...
Khoan nhặt nỉ non vọng lại từng hồi ...
Ấy không phải là tiếng đàn của khách nhàn du thưởng cảnh mà là điệu đàn của ông lão ăn xin (-).
Họ không phải là nhạc sĩ tài danh với cây đàn đắt tiền và âm thanh hiện đại. Mà chỉ là người hành khất già nua, tìm kiếm miếng ăn bằng cung đàn sương gió .
Câu 2:
Tôi bước đi xa dần vào lối nhỏ mà còn mãi hình dung về ông lão cơ hàn ...
Gia sản của ông là chiếc gậy với cây đàn ...
Tay run run cầm đôi tờ bạc nhỏ, lời cảm ơn còn nghèn nghẹn trên môi (-).
Ông sẽ về đâu trên vạn nẻo chơi vơi khi đôi mắt cũng không còn ánh sáng. Tháng lại ngày qua niềm đau thêm trĩu nặng biết ai là người san sẻ nỗi sầu thương .
LÝ CON SÁO:
Ai nghe chăng, cung oán cung sầu thê lương
Mà nghe lòng vấn vương
Để xót xa cho một kiếp người
Chịu nhiều bất hạnh trong đời
Không cửa nhà, không nơi náu nương
Nhờ khách lại qua mở rộng lòng thương
Gởi tâm tình qua cung tơ nỉ non
Kiếp gió sương đâu ước mơ gì hơn ...
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Khi rũ bóng hoàng hôn trăng mờ soi đỉnh núi, cũng là lúc ông nằm co ro dưới mái hiên nhà ...
Từng chiếc lá rơi báo hiệu gió thay mùa ...
Trời về đêm cảnh vật buồn rũ rượi, tiếng côn trùng hòa điệu khúc ve ngâm (-).
Tôi không về núi Sam đã ba năm, giờ gặp lại ông dạn dày sương gió. Cũng cây đàn xưa với cái thau sờn móp, vẫn cây gậy thô sơ với chiếc nón lá bung vành .
Câu 6:
Một kiếp gió sương, một mảnh đời bất hạnh, một nỗi buồn canh cánh triền miên. Ta mượn đàn để giải nỗi niềm riêng, còn ông lão mượn đàn tìm sự sống. Hai cung đàn, hai cuộc đời khác hẳn sao lòng mình nghe nằng nặng niềm đau. Nhìn áng mây ngàn trôi dạt về đâu mà chạnh xót đời ông phiêu bạt phong trần (-).
Tôi nghèn nghẹn lành lạnh bờ mi, không phải giọt mưa mà là giọt lệ mình rưng rức.
Xót xa một kiếp tơ tằm
Ngày tháng âm thầm trả nợ dâu xanh.