CÔ GÁI BÁN SẦU RIÊNG
Soạn giả Viễn Châu
NHẠC:
Ai mua sầu riêng, có ai mua sầu riêng.
Hãy dừng chân ghé quán em
Em đây bán trái sầu riêng
Nhưng em không bán tình duyên.
Dù cho má thắm phai hồng
Sầu riêng chan chứa trong lòng
Khách đa tình xin chớ vấn vương
Để em còn đi bán sầu riêng
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Em bán sầu riêng chớ tình duyên không bán,
em e thẹn trả lời anh rồi đưa anh đi thăm vườn
sầu riêng bên gió thổi tóc em bay theo con bướm trắng lượn quanh mình.
Nắng ấm về đây với chim hót rộn ràng
Anh hỏi em: "Năm nay em bao nhiêu tuổi
Ðã lập gia đình, hay là đã có người thương chưa?"
Em không trả lời chỉ đứng lặng yên
rồi đưa mắt nhìn theo đôi bướm chập chờn
Anh nhẹ nhàng khẽ nắm lấy tay em
em bỗng bâng khuâng đôi má hồng chín ửng....ơ
Câu 2:
Em đã để cho anh tìm chút phấn hương trên làn môi
e ấp, qua nụ cười tươi dưới nắng ấm trong vườn
Nhưng phút chia tay sao đến quá vội vàng
Anh đã đi rồi mang theo đàn bướm trắng
còn hẹn mùa này năm tới sẽ tìm nhau
Trên con đường đất đỏ gió lao xao
một đàn chim nhỏ như đón chào người khách lạ
Anh đi rồi sao em buồn bã quá
nặng trĩu trong lòng mang một nỗi sầu riêng...ơ
NHẠC:
Dù cho má thắm môi hồng
Sầu riêng chan chứa trong lòng
Khách đa tình xin chớ vấn vương
Mỗi năm em bán sầu riêng
nhưng em không bán tình duyên
Dù cho mai mốt xuân tàn
Em vẫn còn.... đi bán sầu... riêng
VỌNG CỔ:
Mùa hạ về đây cho cánh bướm tung bay qua mấy hàng phượng nở
chắc có nhiều hôm anh ra ngoài kia nô đùa cùng nắng gió cớ sao anh chẳng ghé Long Thành.
Câu 5:
Em ngồi khoanh tay nơi quán nhỏ có một mình
Mấy cây sầu riêng còn nhớ người khách cũ
huống hồ gì cô gái bán sầu riêng
Gió cuốn bụi đưòng xe đến rồi đi
sao người năm trước không đến tìm cô quán nhỏ
Sớm đợi chiều trông cho hoa tàn lá úa
bên gốc sầu riêng vàng võ đứng mong chờ
NHẠC:
Ai Mua sầu riêng, có ai mua sầu riêng.
Hãy dừng chân ghé quán em
Em đây bán trái sầu riêng
Nhưng em không bán tình duyên.
Dù cho má thắm phai hồng
Sầu riêng chan chứa trong lòng
Rồi mai đây dẫu xuân tàn
Em vẫn còn đi bán sầu riêng
VỌNG CỔ:
Câu 6:
Trận gió chiều hôm tung bay làn bụi đỏ
Hoa phương rung rung cánh úa rụng trên đường
Những chiếc xe chiều vội vã lướt nhanh
Thôi rồi người năm trước không bao giờ đến nữa
Trách ai lòng dạ hững hờ
để đợi để chờ cho cô bán sầu riêng.
Ông tên thật là Huỳnh Trí Bá, sinh ngày 21 tháng 10 năm 1924 tại xã Đôn Châu, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Xuất thân trong gia đình vọng tộc, thân phụ là Hương cả[1], là con thứ sáu trong gia đình, ông còn có tên là Bảy Bá theo thông lệ người miền Nam.
Ông được mệnh danh là vua của các vị vua cải lương, "là người tạo danh cho các nghệ sĩ", bởi qua nhiều sáng tác của ông, nhiều nghệ sĩ khi thể hiện đã được cái ưa thích để đông đảo người xem chú ý hơn, ví dụ như: Mỹ Châu với bài "Hòn vọng phu", Út Trà Ôn với "Tình anh bán chiếu",... Bên cạnh đó, ông cũng sáng tác ra nhiều bài vọng cổ hài hước mà sau này được nhiều gương mặt nổi danh như nghệ sĩ Văn Hường, Hề Sa,...
Ông được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú năm 1988 và Nghệ sĩ Nhân dân năm 2012 để tôn vinh những đóng góp và thành tựu nghệ thuật của ông.
Hơn 50 năm sáng tác, ông đã để lại một kho tàng tác phẩm đồ sộ. Trên 50 vở cải lương đã được trình diễn trên các sân khấu đại ban và trên 2000 bản vọng cổ đã được các hãng đĩa, băng thu thanh và phát hành. Toàn bộ tác phẩm đều đã được đăng ký bản quyền[11]. Dưới đây chỉ là một số tác phẩm tiêu biểu: