DUYÊN KIẾP
Lời nhạc: Lam Phương
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC:
Nam: Em ơi nếu mộng không thành thì sao.
Non cao đất rộng biết đâu mà tìm.
Nữ: Đường đời mịt mờ vạn nẻo về đâu.
Mong chờ duyên kiếp đưa lối bắc cầu.
Nam: Em ơi nhắc lại phút xưa gặp nhau.
Trên đê vắng người lúc tan chợ chiều.
Nữ: Ngại ngùng mỗi lần anh đến làn quen.
Nam: Má em ửng hồng vì quá thẹn thùng.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nữ: Vì quá thẹn thùng em ửng hồng đôi má, không nói một câu mà lòng nghe rộn rã anh mới đến làm quen mà như gặp gỡ đã lâu… rồi. (-)(-) Em lén nhìn quanh sợ người ta thấy họ cười. (+)
Nam: Trên đê chiều nắng thưa người vắng, chỉ có hai đứa mình em ngại ngùng chi. (SL)
Nữ: Sợ xung quanh đây có ai nhìn thấy, rồi chuyện một họ đồn mười, chuyện chục họ nói trăm. Sợ bạn bè tụi nó kêu ngạo cười chê, nên em im lặng cúi đầu đếm bước./-
Câu 2:
Nam: Em ơi nếu mộng không thành thì sao, rồi non cao rồi đất rộng biết đâu mà tìm. (-)(-)
Nữ: Anh ơi, mới gặp nhau sao nói chuyện mộng không thành. (+)
Nam: Dữ hôn, tới bây giờ mới nghe em nói, sao không cúi đầu, không nín thinh luôn đi. (SL)
Nữ: Ý anh nè, anh đừng có giận em, vì từ nào tới giờ em đâu có nói chuyện cùng người lạ.
Nam: Ngại ngùng chi chuyện quen hay lạ, hạp ý nhau rồi dẫu lạ cũng thành quen./-
Nhạc:
Nữ: Anh ơi nhớ chăng thuở ấy,
Mỗi khi khi bóng chiều buông dần em về trên quãng đường đê.
Gặp anh, dù không dám cười.
Nhìn nhau, nhìn nhau mà lòng vẫn vui.
Nam: Em ơi phải chăng đến khi chiều ấy.
Đôi tim ước mong bấy lâu thành lời.
Nữ: Dù rằng đường đời ngăn cách tình ta,
Phút giây ban đầu mãi không phai nhoà.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nam: Từ lạ hóa quen từ xa xôi thành gần gũi, vắng xa nhau đã thấy thương thấy nhớ nên đường đê xưa anh ra đợi em… về. (-)(-) Đợi chờ em tan buổi chợ chiều. (+)
Nữ: Đi bên anh đường xa như ngắn lại, rộn rã tiếng cười lời nói thương yêu. (SL)
Nam: Sao không cúi đầu yên lặng nữa đi, bộ không sợ bạn bè nó kêu ngạo nữa sao?
Nữ: Anh! Anh cứ nhắc chuyện xưa cho em mắc cỡ. Coi chừng em, em giận bây giờ./-
Câu 6:
Nam: Thôi! Giận một chút thôi chứ giận hoài sao? Nhắc lại buổi ban đầu là ghi nhớ mãi tình hai đứa. Nhắc mãi nhắc hoài lần đầu tiên gặp gỡ, là cả một đời tình vẫn thắm không phai.
Nữ: Ừ hén! Chắc là duyên nợ gì đâu, nên mới gặp anh lần đầu lòng em đã thấy.
Nam: Thấy sao?
Nữ: Thấy ghét.
Nam: Ghét thiệt hén.
Nữ: Ghét anh như gió ghét mây, như vôi nồng ghét trầu cay cau dày. (SL)
Nam: Ghét nhau ghét đắng ghét cay, nên xa một khắc như vài ba năm.
Nữ: Ghét nhau hết dạ hết tâm, hễ không thấy mặt là băn khoăn trong lòng./.