DẤU CHÂN KỶ NIỆM
Lời nhạc: Thúc Đăng
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC:
Nữ: Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi như dòng suối tình êm ái.
Nam: Có anh và em còn ai còn ai nữa đã yêu nhau trong cuộc đời.
Nữ: Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa. Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ. Tuy chưa quen mà sao tình như đã, dẫu ngoài còn e.
Nam: Trời làm mưa tuôn nên khiến xui anh gặp em cho mình kết lời hẹn ước.
Nữ: Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách mấy ai không rơi lệ sầu.Tình vừa nồng thì vừa được tin xót thương
Nam: Em ra đi về bên kia cõi đời
Nữ: Anh lang thang buồn trong lòng phố vắng, khóc em âm thầm...
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam: Nhưng thời gian dần trôi rồi cát bụi phủ mờ dấu chân năm cũ trên lối xưa anh đặt từng bước chân thương nhớ kỷ niệm mù xa vời vợi nhớ thương… về…
Em đã đi về tận chốn xa nào. Có phút giây nào nhớ nhung về kỷ niệm, một chiều mưa buồn hai đứa mới gặp nhau. Từng hạt mưa rơi thêu sầu trên mái tóc, lòng thấy thương thương dù chưa quen biết bao giờ. Định mệnh nào xui gặp gỡ nhau đây, ta bên nhau nhìn công viên lá đổ…
Câu 2:
Nữ: chuyện chúng mình bắt đầu từ hôm ấy, một chiều mưa bên hiên vắng không người.
Gặp gỡ phút giây rồi vương vấn trọn đời.
Trời làm mưa tuôn cho chúng mình gặp gỡ, cho chúng mình hẹn ước cùng nhau. Sao chẳng cho tròn vẹn duyên nợ trầu cau, lại khiến xui chi đôi người đôi ngả. Hay biết trước tình mình rồi dang dở, nên buổi ban đầu mưa đã gieo lệ giữa trời cao.
NHẠC:
Nam: Ôi! Em về đâu?
Nữ: Vùi lấp mối duyên đầu
Nam: Em ơi còn đâu?
Nữ: Tuổi xuân mình đang chớm
Nam: Nay em về đâu? Về thế giới xa nào?
Cho đời hiu hắt như nghĩa trang
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nữ: Dù có về đâu thì chúng mình cũng trọn đời thương nhớ, Có về đâu thì cũng không còn gặp gỡ bao… giờ
Có về đâu cũng lỡ mối duyên đầu
Nam: Giấc mơ đầu cầm bằng dang dở, nhưng nhớ thương này còn dài đến bao lâu
Nữ: Ôi nhớ thương chắc đến trọn cuộc đời, kỷ niệm buồn rồi vương mang trọn kiếp. Không có nhau là một đời hiu hắt, như chiều nghĩa trang mưa gió lạnh lùng.
Câu 6:
Nam: Một mình anh lần dò về kỷ niệm, nơi công viên buồn gặp gỡ chiều xưa. Anh đưa tay hứng từng giọt mưa rơi, mà nghe như lòng mình thấm lạnh. Đây công viên ngày xưa mình hò hẹn, nghe từng cơn gió buồn đưa lá rụng đìu hiu. Ngỡ như lời ai gửi theo ngàn cánh gió, khóc than cho duyên nợ không thành.
Nữ: Những con đường nơi công viên đầy kỷ niệm, của những ngày dài hai đứa bên nhau.
Giờ đây chắc cũng nặng sầu, vì cả một đời mình đã mất nhau.