GÁNH CHÈ KHUYA
Tác giả: Thu An
Em gái: (rao) Ai ăn chè bột khoai, bún tàu, đậu xanh, nước dừa, đường cát hôn ...
NHẠC:
Nghe tiếng rao trong đêm dài u buồn
Đêm từng đêm thầm vang bên phố nhỏ
Nghe tiếng rao như một lời kêu than
Cho số kiếp phụ phàng
Em gái: Em đi bán chè thưng
Nặng lo chữ hiếu cho tròn
Và em lo thân sống
Cho tròn nợ áo cơm
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam: Hễ mỗi lần nghe tiếng rao vang từ đầu phố là lòng tôi như nhớ thương em gái lạ đã đi ... rồi. (-)(-)
Cũng gánh gánh chè khuya qua lại đường này. Em gái ấy ở trong cuối phố .Với một mẹ già tuổi độ sáu mươi (SL).
Tóc chưa xuống khỏi bờ vai. Mà em đã gánh nặng rồi thương đau. Vì nuôi mẹ khổ nghèo nên em phải chịu nhọc nhằn lo cho tròn câu hiếu thảo.
Câu 2:
Tuổi mới mười lăm vo cơm chưa sạch cám. Mà em đã biết nấu chè thưng và gánh bán cho khách qua đường. (-)(-)
Nhưng tội nghiệp thay, chữ A B em chưa biết một vần. Nhưng em siêng lắm chiều nào em cũng học với bà mẹ già chỉ đọc được vần xuôi. (SL)
Thấy thương em cố sức sống trong cảnh đói nghèo thất học. Cho nên, tôi mới bảo em mỗi ngày một buổi. Đến nhà để tôi dạy dùm sau bữa cơm trưa.
Thơ:
Em đến học được chừng mười bữa
Bỗng nhiên em liên tiếp vắng ba hôm
Tôi đón hỏi em vào lúc nửa đêm
Khi em gánh gánh chè khuya về xóm vắng
VỌNG CỔ:
Câu 4:
Nghe tôi hỏi em cúi đầu im lặng rồi ngẩng nhìn tôi qua ngấn lệ tuôn... trào. (-)(-)
Em trả lời với tôi trong tiếng nói ngẹn ngào. Em nói em nghèo lắm không tiền mua giấy mực. Thì làm gì trả công thầy dạy dỗ cho em. (SL)
Thơ Vân Tiên:
Thầy ơi má đã dặn khuyên
Dốt đành chịu dốt đừng phiền người ta
Một con một mẹ đã già
Đói nghèo chịu được ơn kia khó đền.
Câu 5:
Không, chú dạy dỗ là mong em biết chữ. Chớ đâu phải được trả công bằng quà vật bạc tiền. (-)(-) Vì thương em nghèo có hiếu lại hiền.
Tôi nói chưa hết thì em đã khóc to hơn nữa. Và vội vàng quảy gánh chạy đi. (SL)
Đường vắng giữa khuya chỉ còn một mình tôi, đưa mắt nhìn theo em khuất dần trong bóng tối. Với nỗi xót thương cho một kiếp sống não nùng.
Câu 6:
Rồi kể từ đêm ấy tôi không còn trông thấy bóng em đâu. Chừng hỏi thăm mới hay rằng em bị đuổi nhà và đã ra đi ở mướn để lấy tiền nuôi bịnh mẹ tại nhà thương. Nghe chuyện ấy lòng tôi nao nao buồn tủi. Thương cho cuộc đời những trẻ bơ vơ. Rồi đêm đêm đi về trên xóm cũ. Tôi bồi hồi nhớ lại tiếng em rao. Như còn vương vấn nơi phố lạnh canh buồn. (SL)
"Em đi bán chè thưng
Nặng lo chữ hiếu cho tròn."
Giờ em đi mất đâu còn
Nhưng tôi nhớ mãi tâm hồn thơ ngây./.