MÙA ĐÔNG KỶ NIỆM
Phạm Văn Phúc
NÓI LỐI
Em về nơi ấy quá xa xôi ...
Để thổn thức lòng tôi, mùa Đông nào trong mộng .
Giữa tuyết trắng trời thương có lời ca sưởi ấm.
Và một giọt buồn rưng rức mãi trong ..
NAM AI ( lớp 1):
....tim.
Nỗi niềm riêng ,
Theo tuyết trắng âm thầm
Một mình giữa đêm Đông ,
Nghe câu hát ru lòng ...
Thèm một lần vòng tay ấm người yêu,
Mượn trăng vàng khỏa lấp giấc cô liêu..
Buồn thân phận bọt bèo.
Nơi cuối trời quạnh hiu ...
Mộng tương tư cho héo hắt cuộc đời,
Lối đi về nay chỉ một mình tôi.
Than thân trách phận để rồi
Đêm về trái đắng sầu rơi…
Yêu mà chi để một trời hy vọng,
Cho nhớ thương thêm đọng nét mi sầu
Tuyết lạnh rơi như khóc chuyện ban đầu .
Người xưa hỡi tìm đâu ...?
VỌNG CỔ :
1./ Ta tìm đến bên nhau cho những vần thơ thêm dạt dào thương mến, thêm tha thiết nồng say bao đêm dài lưu luyến, réo rắt tiếng yêu thương đang hòa quyện với cung ...đàn.
Cho sỏi đá đơm hoa nơi trăng gió mây ngàn.
Dù đôi tim yêu đã lỡ làng câu duyên nợ, vẫn tìm nhau về từ nỗi nhớ xa xôi .
Mùa Đông này vẫn cách trở em ơi, tuyết trắng đã rơi và cơn mộng hãy còn dài.
Bài ca này xin viết tặng riêng ai, kỷ niệm một mùa Đông trong u hoài thương nhớ.
(nghỉ 4 nhịp)
THƠ :
Tuyết trắng nhòa theo màu mắt biếc,
Ta nằm nghe sỏi đá đơm hoa.
Giấc mộng tình yêu càng tha thiết,
Nên đời hoài vọng mấy năm qua ...
2./ Mùa Đông đến đây chan hòa câu thương nhớ, khắc khoải trong đêm mong gặp gỡ bạn chung tình.
Vằng vặc trời khuya trăng lẻ bóng một mình.
Đông đến mà chi để trăm nghìn nuối tiếc, người thì phương trời kẻ cách biệt chân mây.
Tuyết trắng phủ mờ duyên đôi lứa hôm nay, nhưng tình mãi còn vương và đong đầy bao kỷ niệm.
Người thương ơi ! Dù chân trời hay góc biển, trái tim này xin lưu luyến đến ngàn năm.
TRĂNG THU DẠ KHÚC
Hãy để con tim mơ hồ theo gió trăng,
Ai chốn cung Hằng, người ở dương trần
Nửa soi nhân thế, nửa yêu thương ...
Câu ca thêm đượm,
Duyên tình càng vương trong mắt ai .
Đông về đêm nay, tha thiết nỗi u hoài.
Câu ca ngây dại lạc loài trong đêm.
Thêm nhớ em ….
VỌNG CỔ:
5./ Mùa Đông đã về đây ta lại viết bài ca trong vô vàn nỗi nhớ, từ trái tim yêu đang ngày đêm trăn trở, đau đớn những vần thơ dang dở tiếng ân …tình .
Trông phía trời xa mơ một cõi yên bình.
Ta viết cho em từ mênh mông nỗi nhớ, từ những giọt sầu vừa tan vỡ trong đêm.
Nước mắt ân tình rưng rức mãi con tim, để một thưở yêu em khát khao niềm hạnh phúc.
Để hương ban sơ vẫn dạt dào tình mơ ước, mong mùa Đông sau ta sánh bước chung đường.
LÝ CON SÁO :
Nhớ nhé em yêu !
Cho anh gửi cuối trời rêu phong
Thương về kỷ niệm mùa Đông
Chuyện tinh yêu ấp ủ trong lòng,
Xa xôi một giấc mơ hồng….
Hãy tin rằng nơi đây anh nhớ em,
Bằng cả con tim khát khao tình ơi !
Đông đã về, trời xa tuyết có rơi…
Ôi ! Nhớ thương đến bao giờ nguôi.
(về vọng cổ)
6./ Thương lắm em ơi những ngày xưa thân ái, câu hát tình yêu còn vương vấn mãi bên lòng.
Nhớ hoài kỷ niệm mùa Đông, câu ca anh viết thắm nồng yêu thương.
Tình mình sẽ mãi nồng hương,
Ta nghe hạnh phúc giữa đêm trường mùa Đông…
......................
(Mùa Đông 2010.)
P.V.P. (24-12-2010)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc