THƯƠNG CON XA XỨ
Hoài Phong
Lý con sáo:
Trông trăng lên, gió cuốn từng hồi bên song.
Từng đêm dài cô liêu, trông tin con hiu hắt mỏi mòn,
con nơi chốn xa nào?
Người mẹ hiền từng đêm héo hon,
nhớ thương con đang ruổi rong phương trời xa.
Dòng lệ nào từng đêm thắm rơi,
con biết chăng mẫu thân đang hoài mong.
Vọng cổ
Câu 1: Mười mấy năm qua ở chốn trời xa con đang đắm chìm trong hạnh phúc… con có biết chăng nơi chốn quê xưa đêm từng đêm bên ngọn đèn héo hắt có bà mẹ quê vẫn chong mắt mong … chờ
Trong tim mẹ con luôn là đứa con bé bỏng dại khờ. Mười tám đôi mươi tuổi xuân hồng đang phơi phới con vội theo chồng về tận phía trời xa(-). Ngày mưa buồn con cất bước theo người ta, rưng ngấn lệ mẹ tiễn con ngày chia biệt. Kể từ ấy đến nay trên quê người xứ lạ biết con có hạnh phúc bên chồng hay âm thầm đau khổ…
Câu 2: Ôi quên sao được ngày chia tay trên bến sông năm ấy con vô tư bước đi có biết đâu mẹ nhìn con mà mắt lệ đầm đìa.
Mỗi bước con đi là mỗi bước chia lìa. Con theo chồng về bên kia biên giới, xứ lạ quê người không có một người quen(-). Không biết rồi đây trong cuộc sống bon chen, con của mẹ có quen hoàn cảnh mới. Nhìn tuyết đông rơi hay thu vàng rụng lá con có nhớ quê mình mùa nước nổi không con?...
Nói lối:
Đêm vẫn từng đêm đếm sao trời.
Thương con nước mắt mẹ thầm rơi.
Canh tàn gối lạnh thân hiu quạnh.
Mơ bóng hình con cuối chân trời.
Câu 4: Ngày xưa, ai đã cảm thông cho tấm lòng chinh phụ, vì nhớ thương chồng mà hóa thành tượng đá? Thì ngày nay ai hiểu cho cõi lòng lạnh giá của bà mẹ quê thương nhớ con đêm từng đêm nhỏ lệ thương … sầu.
Màu khói sương đã phủ bạc mái đầu. Đau đớn chưa nguôi khi hay tin chồng tử trận, nén nổi thương sầu nuôi con nhỏ thành nhân(-). Vậy mà khi tuổi xế đến gần, đứa con duy nhất cũng theo chồng đi xa xứ. Ba tháng nữa năm không một tin một chữ không biết bên kia con còn nhớ quê nhà?
Câu 5: Cơn gió chướng cuối năm thổi xạc xào trên mái lá, nghe như tiếng con đang vẫy gọi đầu làng. Mẹ ngước nhìn lên trong ánh mắt ngỡ ngàng. Con của mẹ đã về đây bên song cửa nước mắt nghẹn ngào ướt đẫm bờ mi(-). Mẹ vừa kêu con đã vội vã bước đi, tan trong tiếng gió xạc xào trên mái lá. Mở mắt ra, choàng tỉnh cơn mộng lạ mẹ nghe cơn đau đang xâu xé trong lòng.
Câu 6: Trời u ám mây đen dần kéo đến, mưa đến dần ở phía bên sông. Gom vội mớ củi khô vào gian bếp, che lại tấm rèm bên song cửa hom hem. Mẹ nhóm bếp nấu bữa cơm chiều đạm bạc, chút canh rau và một miếng cá khô. Ngoài hiên mưa đã bắt đầu ập đến, cơn mưa chiều thêm thấm lạnh nỗi cô đơn. Lại một mùa mưa, thêm một mùa xa cách con ở phương xa bao năm chẳng quay về.
Có ai thấu hiểu nỗi lòng người mẹ, quạnh quẽ quê nghèo năm tháng nhớ thương con.
Cho dù biển cạn non mòn, không phai tình mẹ mong con tháng ngày.