TƯƠNG TƯ
Hoài Phong
Vọng kim lang:
Đêm thức thâu đêm,
thương nhớ ai một mình
Nghe tiếng mưa bên hiên, hồi còi tàu lẫn trong màn sương.
Gió mưa vẫn giăng ngang trời, mà lòng này ngổn ngang người ơi!
Một mình bao ngày thương hình nhớ bóng
Có hay chăng người từng đêm thức trắng nhớ thương ai.
Nhớ nhung đã bao thu rồi mà người tình vẫn chưa về đây.
Em ở phương xa nào lòng còn buồn nhớ thương về anh?
Ngoài hiên mưa tí tách rơi, thấu chăng nỗi lòng đầy vơi
Một mình lặng nhìn mưa rơi…
thương nhớ ai… đêm dài khôn nguôi.
Vọng cổ
Câu 1: Mưa ơi sao mưa cứ rơi chi cho đêm dài thêm lạnh giá…
Giông tố làm chi cho lạnh mối tương tư của chàng Trương Chi mơ bóng Mỵ Nương nơi gác ngọc cung… vàng.
Mưa cứ rơi đi cho đêm lụn canh tàn.
Ngồi ôm gối chiếc mơ màng hình bóng nhỏ, gặp gỡ chỉ một lần mà ôm trọn mối tương tư(-)
Nàng yêu kiều, diễm lệ, thướt tha để tim ai đó âm thầm rỉ máu.
Từng đêm dài ôm gối mộng vào mơ chàng thi sĩ mơ hoài hình bóng ấy…
Câu 2: Tiếng gió bên hiên vẫn thét gào nức nở như tiếng lòng ai đang than thở một mình.
Đêm thức thâu đêm tưởng bóng thương hình.
Mơ tà áo trắng hôm nào bên ngõ vắng ai đã cùng chàng trao đổi mấy vần thơ(-)
Để rồi đêm về cứ mộng cứ mơ, mong dáng nhỏ em về nơi xóm cũ. Nhưng nào thấy đâu bóng hình người con gái. Chia tay một lần là mãi mãi lìa xa…
Nói lối:
Em ở nơi nào em ở đâu?
Tim anh đã cạn máu thương sầu.
Em về phương ấy em có nhớ
Bài thơ anh tặng thuở ban đầu?
Vọng cổ
Câu 5: Bao tháng năm qua ở chốn phồn hoa nàng đang đau buồn hay hạnh phúc…
Có còn nhớ chăng chàng thi sĩ năm xưa đã trao gửi một bài thơ với trọn trái tim… mình.
Gặp gỡ làm chi rồi nhớ bóng thương hình.
Từng đêm dài cứ mơ hoài hình bóng nhỏ, mong ước một lần được gặp lại cố nhân(-)
Vần thơ chàng vẫn bay bổng lâng lâng, vẫn nức nở khối tâm tình chôn kín.
Đêm mưa buồn vẫn giọt sầu giọt nhớ,
giọt tương tư, giọt khắc khoải mong chờ.
Câu 6: Tiếng mưa buồn vẫn nức nở đêm thâu, như tiếng nhỏ giọt trong tâm hồn chàng thi sĩ.
Chàng tương tư vẫn từng đêm thức trắng, mắt buồn trông về mãi phía trời xa.
Vẳng xa đưa mấy tiếng gà tàn canh gió lạnh mái nhà quạnh hiu.
Dẫu biết rằng chờ mong trong vô vọng chàng vẫn đêm đêm tưởng bóng thương hình.
Chàng vẫn biết chuyện Trương Chi trên sông vắng, kết thúc buồn trong chén ngọc lung linh.
Ngày nay chàng vẫn chung tình với một bóng hình mãi mãi xa xăm.
Đà Lạt, tháng 7/2015