TRĂNG NƯỚC TẦM DƯƠNG
Phan Văn Dài
Nói lối
Đêm tiễn khách rượu vài chung tống biệt
Gió đượm buồn lau lách bến Tầm Dương
Lạnh hơi thu sông trải ánh trăng vàng
Chợt vẵng đến cung đàn loang mặt sóng.
Vọng cổ
1. Tiếng tỳ bà thanh tao nhưng không biết ai là người nâng phím ngọc, hồn chưa kịp say sưa bỗng điệu đàn ngưng bặt cho chủ khách ngẩn ngơ nhìn trăng nước trong ngần… Dời thuyền lại gần bên xin gặp gỡ một lần. Mời mọc mãi sau rèm người mới hiện,tay ôm đàn che nửa mặt Hằng Nga. Khúc dạo đầu đã vương nỗi thiết tha, như tiếng lòng ai sầu tủi chưa nhòa. Ta cúi đầu nhấc chén rượu hoàng hoa, lắng nghe điệu bỗng trầm nhỏ to nức nỡ...
2. Ngang dọc thuyền trăng nằm im buồn bã trong tiếng đàn tiên dìu dặt giữa mây trời. Như tiếng mưa mau ngàn hoa rụng tơi bời. Có chim hót trên cành ngất ngưỡng, suối nhỏ nghẹn ngào chảy dưới ghềnh sâu. Bàn tay ngà lướt nhẹ mấy đường tơ, làm xao xuyến cõi lòng người lữ thứ. Ôi Trường An bao quan hà cách trở, biết ai cùng tâm sự đất Giang Châu?...
Nói lối
Sửa xiêm áo buông đàn trầm ngâm kể
Nàng vốn là con gái chốn triều ca
Thuở thiếu niên học được ngón tỳ bà
Tài sắc ấy có ai mà sánh được.
Vọng cổ
5. Vang danh tuổi mười ba như nụ đào thắm tươi trong vườn hoa nghệ thuật, vui cảnh phong lưu với cung đàn điệu hát bao trai trẻ hào hoa tìm theo gót sen hồng… Tô điễm dáng đài trang bằng gấm lụa huy hoàng. Mấy độ xuân qua vui lầu vàng gác phượng, đâu biết tháng ngày trăng nước cũng đầy vơi.
Em trai đi lính xa rồi,
Chiều kia dì cũng về trời theo cha.
Não nùng sớm nắng chiều mưa
Hương tàn sắc nhạt vắng thưa cổng tường!...
6. Khi tuổi vào thu cùng lái buôn gá nghĩa, người ấy trọng tiền đi mãi ít về thăm. Những canh dài thấy lại thuở trẻ trung, bừng tĩnh mộng lệ tuôn đầm áo gối. Ta ngồi nghe những điều nàng vừa nói, mà ngậm ngùi vì chung nỗi hoài hương!
Hai mùa đất trích Tầm Dương
Lòng ta trĩu nặng sầu thương lâu rồi!
Thương phụ cảm tình ta ngồi gảy thêm khúc nữa, bảo tặng cho chàng Tư Mã nặng ưu tư. Bạn thuyền lã chã dòng châu,
Lệ ta chan chứa đẫm màu áo xanh!