ĐẤT NƯỚC
Thơ: Tạ Hữu yên
Nhạc: Phạm Minh Tuấn
Vọng Cổ: Dương Kinh Thành
NHẠC
Đất nước tôi thon thả giọt đờn bầu
Nghe dịu nỗi đau của mẹ
Ba lần tiễn con đi hai lần khóc thầm lặng lẽ
Các anh không về mình mẹ lặng im.
Đất nước đất nước tôi, đất nước tôi.
Từ thưở còn nằm nôi, sáng chống bão giông chiều ngăn nắng lửa
Lao xao trưa hè một giọng ca dao, lao xao trưa hè một giọng ca dao
Xin hát về người tổ quốc ơi, Xin hát về mẹ tổ quốc ơi
Suốt đời lam lũ, bên lũy tre làng , bãi dâu bến nước
Yêu trọn tình đời mưối mặn gừng cay.
Xin hát về người tổ quốc ơi, xin hát về mẹ tổ quốc ơi
Mấy mùa không ngủ, ngăn bước quân thù phía Nam phía Bắc
Vai mẹ lại gấy, gánh gạo nuôi con…/
VỌNG CỔ
1. Đất nước tôi ngày ấy gieo neo nơi một góc trời mở mịt. Hai tiếng Việt Nam chưa thành tên gọi, giữa hai tầng đạn bom lửa khói nên mẹ như cánh có lặn lội tiếng khóc nỉ non gánh gạo nuôi chồng…
Ngập nước bùn sâu mây giăng thấp trên đầu…
Nghe tiếng đờn bầu dịu êm như lời ru của mẹ, theo một dây chạy dài nối hai đầu dất nườc kiên trinh –
Con đa đa kêu Bắc con bìm, bịp kêu Nam, nước lớn nước ròng không ngập cầu tre nhỏ. Chiều chiều ra đó mẹ vo gạo chờ trông, gởi tiếng thở dài theo Hò Xang Xê Cống.
2. Từ thưở còn năm nôi tiếng đàn Thạch Sanh đánh thức người trong ngọn nguồn cổ tích, muối mặn gừng cay nồng ấm bao tình…
Ấy gian khổ đắng cay, mẹ âm thầm lặng lẽ chịu đựng một mình…
Vẫn bước truân chuyên trên dòng đời xuôi ngược, bao lần tiễn đưa con đôi vai gầy chưa gánh đủ nguồn vui –
Mà ngọn gió mải mê với bụi trúc sau hè, nên mái tóc mẹ bạc màu tay trần mẹ quạt, cung bậc thăng trầm lác đác giọt đờn xưa.
NHẠC
Xin hát về người đầt nước ơi, xin hát về mẹ tổ quốc ơi
Tảo tần chung thủy, như những câu hò lắng trong tiềng sáo
Đêm lạnh dặt dìu tiềng mẹ ru con.
Xin hát về người đất nước ơi, xin hát về mẹ tổ quốc ơi
Vẫn còn gian khổ, hạt thóc chia đều dẫu no dẫu đói,
Ta bạn vẹn tình, đắng ngọt cùng vui.
Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi
Sáng Ngời muôn thửo, khi trăng đã vào cửa sổ đòi thơ.
VỌNG CỔ
5- Cảm ơn đất nước ngàn năm nuôi lớn bao nhiêu cuộc đời trở thành bất tử. Mấy mùa đau thgương mấy mùa chờ đợi nên đất hoá tình yêu lòng mẹ đó anh hùng…
Tần tảo thủy chung mà giàu trái tim hồng…
Chia bảy cắn ba hạt gạo đồng tâm ý, đất nước bây giờ chưa đi hết gian truân-
Xưa tiễn Ba đi còn lưu luyến bâng khuâng, nay đưa các con đi mẹ vạn lần hy vọng. Gởi theo ba lô tiếng ru thời thơ ấu, bàng bạc sông quê chởi tiếng đờn bầu.
LÝ CHIỂU CHIỀU
Chiều tàn, trăng lửng lơ đầu non, sau ngọn tre
Lắng nghe chim đàn ríu rít, kéo nhau về tổ ấm xưa
Ai có đi xa ngàn, hớ tìm về làng quê xưa
Nơi đây mẹ vẫn mong chờ.
6- Bức tranh quê hương luôn sáng ngời trong tâm trí, ngần ấy sắc màu mà đi suốt thời gian. Trong chiến đấu gian nan vẫn dành những trang giếu trắng, ghi chép thơ ca ghi nghĩa tình bè bạn. Từ thưở rền vang câu thề “Sát Thát”, đền “Tiếng hát Đi Hồng Binh” nóp với giáo ngang trời.
Đất nước tôi vẫn sáng ngời muôn thửơ
Nên trăng đã vào cửa sổ đòi thơ.
Tự hào mẹ nắm tay con
Đi về phía trước nước non đang chờ./.
----------------------------------
Ghi chú của tác giả: Bàì hát này được thu thanh vào đầu thập niên 90 tại Đài Tiếng Nói Nhân Dân TPHCM do cố nhà báo – Soạn Giả Hải Đăng dàn dựng với giọng ca nghệ sĩ Lý Bạch Huệ. Dàn đờn gồm có Huỳnh Khài, Trọng Trung, Huỳnh Tuấn, Nhất Dũng. Sau đó Sài Gòn Audio-Video (Hàm Tử) có tổ chức thu lại do nghệ sĩ Lệ Thủy ca, lần này do bác Bảy Viễn Châu đứng dàn dựng và có gợi ý cùng tác giả đổi chữa Hò- Xang-Xê-Cống ở cuối cấu 1 thành Hoàng hôn lộng gió.