NGHE EM HÁT (QUÊ HƯƠNG)
Thơ: Đỗ Trung Quân
Nhạc: Giáp Văn Thạch
Vọng Cổ: Dương Kinh Thành
NGÂM THƠ
Xa quê vẫn nhớ về chốn cũ
Làng xưa chiều vắng nằng trong mưa
Chợt nghe em hát lời da diết
Bài “Quê Hương” ngọt vị đậm đà.
NHẠC
Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học, con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diếu biếc, tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ, êm đềm khua nước ven sông...
VỌNG CỔ
1. Chiều nay con về vẫn dưới cơn mưa chiều lưa thưa như tóc mẹ. Năm tháng xa quê con đò còn đó dạt mái chèo khua bên bến sông xưa bên lỡ bên bồi...
Sống mãi trong ký ức con theo tiếng mẹ gọi bữa cơm chiều...
Vui suốt tuổi thơ với cây da bến nước, chuyện cổ tích nào sánh được mẹ ơi –
Dù không còn ngồi ngoài bật cửa chờ con, tay nhịp ngoái trầu mắt dõi ra trước ngõ. Gió lộng nhà tranh ánh đèn dầu mờ tỏ, lá khế rụng đầy cho đời con khôn lớn.
THƠ
Con đi đánh giặc giữ làng quê
Vẫn nhớ hàng hàng cau dưới nắng hè
Vẫn nhớ dòng sông dừa rợp nóng
Nhớ đêm mẹ kể chuyện đởi xưa.
2. Chuyện đời xưa con có mơ thành Thánh Gióng, vụt lớn lên nhanh đi đánh giặc không nào...
Mắt ngằm những vì sao mà suy nghỉ khôn cùng...
Rồi chuyện đời xưa có chiếc hài trong cánh quạ, ghét thói gian tà hại cô tấm gian truân-
Mẹ vỗ đầu như đánh thức giấc mơ con, bài học vỡ lòng theo từng đêm bay bổng. Không phài một hai năm mà lâu rồi niềm mong đợi, khi tiễn con lên đường đánh giặc giữ quê hương.
NHẠC
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
VỌNG CỔ
5. Hàng cau vẫn ngẩng đầu gió lay niềm thổn thức. Rạo rực lòng con bước qua cầu tre nhỏ trăm nỗi nhớ thương thức dậy ở trong lòng...
Mẹ là quê hương, là những dòng sông xuôi chảy tháng ngày...
Hoa cau rụng đầy để cho buồng say trái, con lớn lên rồi mang dòng máu mẹ trau-
Cuộc sống bao đời chỉ một hạt gạo trắng trong, và của bao tấm lòng cần cù lao nhọc. Ai đó đánh mất quê hương đi làm thân óc biển, là tự chôn nghĩa ân dưới lớp cát mài.
THƠ
Con đi đánh giặc những năm xưa
Từ giã làng quê hẹn đợi chờ
Nay trở về đây ngày chiến thắng
Thăm dòng sông cũ mái tranh xưa,
6. Với tất cả niềm yêu thương trọn vẹn, chân bước về làng cũ thân quen. Bao người hy sinh để bao người trở lại, xây thêm cây cầu trồng tiếp những chồi non. Đễ thế hệ mai sau bước tiếp không mòn, sự sống thay nhau vun bồi bao nghĩa lớn. Tiếng ru ầu ơn và muôn chuyện đời xưa, cùng muôn triệu vì sao chập chờn suy nghỉ-
Cùng thức với quê hương bao đêm dài bền bỉ, chia sớt đắng cay chung hưởng ngọt bùi.
Quê hương như là chỉ một
Như là chỉ một mẹ thô
Quê hương nếu ai không nhớ
Thí sẽ không lớn nỗi thànhy người./.
----------------------------------------
Lời tự thuật của tác giả: Bài hát này được thu thanh tại Đài TNNDTP.HCM đầu thập niên 90 do cố Soạn giả Hải Đăng dàn dựng qua giọng ca của cố nghệ sĩ Tấn Tài, Lý Bạch Huệ. Dàn đờn gồm có Huỳnh Khài, Bày Bá, Ba Tu, Nhất Dũng, Trọng Trung.