TRỞ LẠI ĐỒNG BƯNG
Út Bình Điền
NÓI LỐI
Mẹ thường nói với con:
Khi cha mất con còn nằm trong bụng mẹ
Có con rồi NỘI cho hai mẹ con mình ra ở ngoài bưng
Tay ôm con mà nước mắt mẹ rưng rưng
túp lều nhỏ mưa lùa....gió tạt...
Vọng cổ
Câu 1: Con được lớn lên trên đồng bưng nước mặn là nhờ ăn con cua đồng và loài ốc nhỏ Thế mà con lớn nhanh và khỏe mạnh hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi trên …đồng…
…sáng nắng chiều mưa mẹ vất vả nhọc nhằn.
Mới sáng tinh mơ mẹ đã nhóm bếp lửa hồng
Mang mo cơm ra đồng đi gặt mườn cấy thuê.
Con thì ngồi dưới bóng mát cây to
Mãi mê vui chơi với mấy con cua đồng
Đợi mẹ chiều về vội vã ăn bữa cơm nghèo!
Sợ bóng đêm về trùm phủ đồng bưng
Như đời mẹ con ta mịt mờ tăm tối.
Câu 2: Những rẻ mạ đầu mùa cấy mát bàn tay mẹ
Từ tuổi thơ ngây cho tới khi mẹ có... chồng
...trời nắng chang chang mẹ cấy lúa ngoài đồng
Bàn tay của mẹ chai sần rám nắng
vì mưa nắng dãi dầu vì phèn bám quanh năm(*)
suốt ngày dầm mưa mẹ không thấy lạnh
mẹ thấy như đời mình đuôc tưới mát thêm vui.
Những đêm mùa đông mẹ nắm rơm thay nệm
Ôi!ấm áp vô cùng--- bên cạnh có đứa con thơ.
NÓI LỐI
Hình dung lại con nhớ mẹ có dáng gầy gầy
Dáng đi thoan thoát trên đường dê trơn trợt
Mỗi sáng mẹ để con trong thúng gáng tới trường
Còn thúng bên kia để bí bầu đem ra chợ bán...
Vọng cổ
Câu 5: Con ngồi trong thúng mẹ gánh nặng trên vai gầy guộc-đường trơn mưa dầm lầy lội,có biết gì dâu con cứ hé môi.... cười....
...mẹ vui nhìn con như nhìn hạnh phúc cuộc đời.
Trên đường đi mẹ nói—cái thúng con ngồi mẹ để dành đựng chữ,
Còn thúng đựng bí bầu mẹ bán mua sách vở cho con(*)
Rán học nghe con biết chữ sau nầy đi dạy học
Khong phải nhọc nhằn như mẹ lặn lội ngoài bưng...
Nghe lời mẹ dặn con thi đậu vào trường sư phạm
Còn mẹ vì cơn bạo bệnh... nên đã...... qua.... đời.
Câu 6: Con trở lại đồng bưng vào mùa nước nổi
Cánh đồng bạt ngàn rau dại màu xanh
Con nhớ mùa này mẹ hay lội ngoài bưng
Đi hái rau dừa về hai mẹ con mình chấm mắm
Thắp thoáng bên đê có ngôi trường ngói đỏ
Con được về dó làm nghề dạy học... mẹ ơi!
Con bé (thằng bé) ngồi trong thúng giờ đứng trên bục giảng
Con đang giảng bài “công ơn của mẹ cha”
Đã xong tiết dạy mà con còn đầm đìa tuôn ngấn lệ
Nhớ mẹ...đi xa ....đi mãi ....không về...(*)
Bây giờ nhớ mẹ... ủ ...ê
Bảng đen phấn trắng chon nghề mẹ vui!
Chiều mưa sáng nắng ngậm ngùi
Đồng bưng nước mặn con mồ côi một mình
Tác giả Út Bình Điền khi 13 tuổi đã biết sáng tác thơ văn và có nhiều bài đăng trên báo Tuổi thơ (Sài Gòn) lúc bấy giờ. Đến năm 23 tuổi đã có bài vọng cổ đầu tay “Dấu buồn trên cát”. Những sáng tác của anh chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình thầy cô, bạn bè… Ngoài bút danh Út Bình Điền, nhiều người còn biết đến anh với tên gọi khác như: Út Mót, Hoàng Hải.