HOA MƯỚP VÀNG
Phan Văn Dài
Nói lối
Nhớ một ngày tôi về thăm quê ngoại
Giữa buổi chiều nắng dịu trải bờ ao
Hoa mướp lay trong gió nhẹ bên rào
Lòng bỗng thấy dạt dào niềm lưu luyến.
Vọng cổ
1. Nhà ngoại đơn sơ mà đậm đà tình thương mến, cây lá sum suê trái chín thơm lừng… Có cô gái nhìn ra ánh mắt ngỡ ngàng. Ngoại mừng rỡ ngừng tay hái mướp, hỏi chuyện nhà rồi dẫn cháu vào sân. Nghe ngoại gọi người con gái tên Trang bên rào thưa còn đứng tần ngần. Hoa cau chiều thoang thoảng đưa hương, cho tâm hồn vấn vương xao xuyến…
2. Hoa mướp nghiêng nghiêng trong nắng vàng lấp lánh, lặng lẽ ngời lên khung cảnh yên lành. Bờ giậu đong đưa ai hái trái một mình. Tôi xin ngoại ra phụ cô hàng xóm, cho buổi ban đầu tình cảm nhen lên.
Ngập ngừng chẳng dám gọi tên
Cô thì bẽn lẽn đứng bên cúi đầu.
Xanh xanh dây mướp leo rào
Người dưng mới gặp biết chào làm sao?
Nói lối
Tôi thương ngoại một mình xa con cháu
Mỗi chiều buồn nhìn sương phủ ngoài hiên
Quý làm sao cô gái nhỏ láng giềng
Lòng nhân hậu,nụ cười hiền dịệu quá!
Vọng cổ
5. Để cho ngoại tuổi già không quạnh quẽ, để vườn cây không đượm vẽ tiêu điều… Cô vẫn thường sang giúp ngoại nấu cơm chiều. Và chăm bón liếp rau giàn mướp, quét lá vàng rơi rụng ngoài sân. Tôi bồi hồi mường tượng những hoàng hôn, bóng người con gái ra về khuất ngỏ. Chắc ngoại ngồi ngoáy trầu bên cửa, nhớ thương cô như đứa cháu dâu hiền.
6. Tôi yêu cảnh vườn quê bình dị, yêu hương đồng gió nội chiều hôm. Mây bồng bềnh trên bát ngát cô thôn, nơi quê em cũng là quê ngoại. Mến nhau rồi không còn ngần ngại, đóa hoa mướp vàng em hái tặng tôi.
Bát canh mướp với mồng tơi
Bửa cơm đạm bạc mà vui buổi đầu.
Xa nhau rồi mình nhớ thương nhau,
ánh mắt hiện những điều chưa dám nói.
Ngây thơ hoa mướp tươi màu
Cái buổi ban đầu hai đứa kết tình duyên.