ĐÊM GÀNH HÀO NGHE ĐIỆU HOÀI LANG
* Nhạc: Vũ Đức Sao Biển
* Vọng cổ: Đặng Thanh Huyền
* Trình bày: Nghệ sỹ Hồng Phúc
Nhạc
Dưới trăng, dòng sông trôi rất dịu dàng
Như dải lụa vàng xuôi về phương Đông
Gành Hào ơi
Nửa đêm ai hát lên câu hoài lang
Vầng trăng nghiêng xuống trên vạt rừng tràm
Xề u xế u liu phạn
Dây tơ đàn kìm buông thiết tha
Xề u xế u liu phạn
Đưa cung đàn về trên bến xa.
Vọng Cổ
Ai đã vẽ bức tranh quê đẹp dịu dàng thơ mộng. Gành Hào ơi có thấy chăng muôn ngàn con sóng giữa cõi lòng ta in bóng dưới... trăng… ngà.
Câu 1. Tuổi thanh xuân còn trên mặt nước la đà.
Quyện nhớ thương với sương mờ lãng đãng,
Để trăng chở về miền ký ức yêu thương.
Vạt rừng tràm như níu kéo, vấn vương,
Tiếng đờn kìm xề u xế u liu phạn.
Nỗi buồn nào nhuộm mái tóc pha sương,
Làm trăng quê hương những mảng màu loang lổ.
Nhạc
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin bạn,
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu.
Vọng phu vọng, luống trông tin chàng.
Câu 2. Giọng hát của ai giữa đêm trường nức nở, như nỗi sầu riêng muôn thuở kẻ quay về.
Trên bến sông quê còn in đậm lời thề.
Rừng đước mênh mông tháng năm dài chờ đợi,
Mãi xanh ngắt một màu son sắt thủy chung.
Nước xuôi dòng tím cả nhớ nhung,
Giữa Gành Hào chở trăng khuya hờn tủi.
Ánh mắt luyến lưu lời ngọt ngào đêm cuối,
In bóng dưới sông buồn soi lấp lánh một miền quê.
Nhạc
Lời ai ca, dưới ánh trăng này.
Rừng đước mênh mông, đêm Gành Hào chợt thương nhớ ai
Ngày ấy ra đi, con sông buồn tím một dòng trôi.
Bạc Liêu ơi, có nhớ chăng người.
Thuở ấy thanh xuân, trăng Gành Hào tròn như chiếc gương
Giờ tóc pha sương, qua Gành Hào tiếc một vầng trăng.
Lý Con Sáo
Trăng đêm nay
Soi giọt lệ sầu tuôn rơi
Bao nỗi niềm chơi vơi
Mái tóc xanh thuở ấy bên người
Nước sông trôi quyến luyến nụ cười
Ai đi rồi miền quê ngóng trông
Nghe câu ca bỗng nhớ thương trào dâng
Trăng Gành Hào tròn như chiếc gương
Để cho ta thêm tiếc thương một vầng trăng.
Vọng Cổ
Nhớ ngày ấy ra đi trăng nghẹn ngào, bịn rịn. Như đồng cảm xớt chia, thẫn thờ soi nỗi niềm sâu kín kẻ sắp ly hương buồn trĩu nặng... trong… lòng.
Câu 5. Tím một dòng trôi hay nhuộm tím phận má hồng.
Khi nước sông quê hòa chung giọt lệ,
Thành biển Gành Hào có vị mặn cuộc đời em.
Ánh trăng ngà thuở ấy chắc đã luốc lem,
Nên đường về chỉ nhá nhem lạnh lẽo.
Bạc Liêu ơi! Ai đi tìm ai trên muôn vạn nẻo,
Sâu kín niềm riêng chạm nỗi nhớ đêm nào.
Lưu Thủy Hành Vân
1. Sương xuống lạnh lòng dâng bao nhớ thương
Chờ đợi anh đêm trường
Trăng khuya soi ánh mắt ai nghẹn ngào năm xưa
Sầu lệ như suối tuôn trên nguồn.
2. Bao ước hẹn ngày xưa nay vỡ tan
Còn nặng mang trong lòng
Trăng quê hương, lấp lánh nghiêng soi rạng ngời yêu thương
Dù ngàn năm vẫn khắc sâu ân tình.
Về vọng cổ
Câu 6. Em sẽ hát cho anh nghe bài Hoài Lang Dạ Cổ, cũng dưới trăng khuya nức nở đêm này.
Gành Hào nghe điệu Hoài Lang
Đêm khuya mái tóc vướng màng sương giăng
Tiếc hoài thuở ấy vầng trăng
In soi bóng nước mãi hằn trong tim./.
Long Xuyên, ngày 17 tháng 6 năm 2015.
_______________________________________
(* Bài tân cổ giao duyên được phát thanh trên Đài Tiếng nói Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh tháng 7/2015)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)