EM VẪN LÀ CỦA ANH
Tân Nhạc Phạm Vũ Anh Tứ
Cổ Nhạc: Viễn Châu
TÂN NHẠC :
Ngọc Bích : Em vẫn yêu anh dù biết anh nghèo
Em vẫn yêu anh dù anh trắng tay.
Minh Phụng :Dù nghèo mà mình yêu nhau ,
Còn hơn quyền quý cao sang
Nhưng trong tim không tình yêu.
Ngọc Bích : Em chỉ mong anh đừng đổi thay lòng,
Em chỉ mong mình yêu mãi nhau.
Minh Phụng : Nếu mình còn nghèo hôm nay ,
Ngày mai mình sẽ chung tay
Biết đâu thấu trời sẽ thương...
VỌNG CỔ :
Ngọc Bích : 1/ Anh ơi ! Đừng nói chi tiếng nói chia ly cho em sầu em khổ , hãy ngăn giùm em đôi dòng dư lệ sắp tuôn rơi trên má thắm phai.....màu
Em quý anh vì câu nhân nghĩa chớ đâu trọng chữ sang giàu ,
Minh Phụng :Nhưng anh là kẻ không bạc tiền danh vọng , ôm chiếc đàn đi giữa gió mưa tuôn.
Ngọc Bích : Gió mưa tuôn ta không hề nản bước , trời sang đông rét mướt lạnh lùng.
Đã nguyền hai chữ tình chung , em sẽ theo anh nơi ven gành cuối bãi.
Minh Phụng : 2/ Anh chỉ thương hại người con gái không phấn không son đã bỏ quãng đời nhung gấm , quyết sống bên anh với danh nghĩa vợ chồng.
Sỏi đá đường xa làm đau gót chân hồng.
Em vẫn theo anh trên bước đường phiêu bạt , gió mưa nhiều và cát bụi mờ tuôn.
Ngọc Bích : Trời trở gió Đông ngập đường tuyết trắng , anh ấp ủ giùm , em lạnh lắm anh ơi !
Minh Phụng :Anh sợ chia phôi bởi cuộc đời đói lạnh , anh sợ chúng mình hai ngã chịu lìa đôi.
TÂN NHẠC
Ngọc Bích : Yêu anh , em yêu anh hiền lành
Em yêu anh thật thà
Minh Phụng : Giàu nghèo anh không thiết tha
Bên nhau ta đắp xây tình yêu.
Ngọc Bích :Ta đắp xây hạnh phúc , tạo dựng cho tương lai...
VỌNG CỔ :
Minh Phụng : 5/ Nhưng anh chỉ sợ nửa kiếp phong sương trắng tay nghèo danh phận mà trời đất khiến xui đôi kẻ đôi.....đường.
Biệt ly trong nước mắt và chia tay trong câu nói đoạn trường.
Nên anh muốn nói một lần sau cuối là em bằng lòng làm vợ anh không?
Làm vợ anh thì không gấm , không nhung mà chỉ có một túp lều bé nhỏ.
Anh biết em là gái xem thường gian khổ , đâu phải như ai kia mà trọng phú khinh bần.
Ngọc Bích :6/ Em chỉ yêu anh và nguyện làm vợ anh thôi , không thể chung sống với một ai khác nữa.
Đối với em , anh là tất cả. Anh đây là hoàng tử của lòng em.
Hoàng tử của lòng em không cung điện vàng son , không ngôi báu , không nhung cừu xa mã.
Mà chỉ có một mối tình bé nhỏ trong túp lều tranh với hai quả tim vàng...
TÂN NHẠC :
Ngọc Bích :Anh chớ lo âu mình chẳng sang giàu
Em chỉ mong ta cùng nhau đắp xây
Minh Phụng : Nếu mình thật lòng yêu nhau
Trời cao chẳng lẽ không thương
Chẳng thương chúng mình mãi sao...
Ông tên thật là Huỳnh Trí Bá, sinh ngày 21 tháng 10 năm 1924 tại xã Đôn Châu, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Xuất thân trong gia đình vọng tộc, thân phụ là Hương cả[1], là con thứ sáu trong gia đình, ông còn có tên là Bảy Bá theo thông lệ người miền Nam.
Ông được mệnh danh là vua của các vị vua cải lương, "là người tạo danh cho các nghệ sĩ", bởi qua nhiều sáng tác của ông, nhiều nghệ sĩ khi thể hiện đã được cái ưa thích để đông đảo người xem chú ý hơn, ví dụ như: Mỹ Châu với bài "Hòn vọng phu", Út Trà Ôn với "Tình anh bán chiếu",... Bên cạnh đó, ông cũng sáng tác ra nhiều bài vọng cổ hài hước mà sau này được nhiều gương mặt nổi danh như nghệ sĩ Văn Hường, Hề Sa,...
Ông được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú năm 1988 và Nghệ sĩ Nhân dân năm 2012 để tôn vinh những đóng góp và thành tựu nghệ thuật của ông.
Hơn 50 năm sáng tác, ông đã để lại một kho tàng tác phẩm đồ sộ. Trên 50 vở cải lương đã được trình diễn trên các sân khấu đại ban và trên 2000 bản vọng cổ đã được các hãng đĩa, băng thu thanh và phát hành. Toàn bộ tác phẩm đều đã được đăng ký bản quyền[11]. Dưới đây chỉ là một số tác phẩm tiêu biểu: