CHO MẸ BỚT BUỒN
Tác giả: Minh Đăng
LỐI:
Mấy bữa nay, chắc bão ở ngoài kia nên trời mưa không dứt.
Xong bữa cơm chiều, tôi lội qua thăm mẹ.
Nhà mẹ chơi vơi bên bờ sông lạnh giá.
Ôi căn nhà cô đơn như đời mẹ cô đơn!
Lý (mình quê tên)
Ngồi trầm tư…
Mẹ ôm khoảng trống
Đêm tối mông lung
Thân gầy rung theo làn mưa
Gió mưa ơi, đừng xé nát mái tranh cơ hàn
Mẹ già như ngọn đèn mong manh
Leo lét trong màn đêm
Con nghe lòng nhói đau tím dạ.... mẹ ơi.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Hôm chủ nhật tuần qua, tôi có hứa dặm lại cho mẹ mái nhà để tránh mưa che gió. Nhưng đến hôm nay tôi chưa làm tròn bổn phận nhìn mẹ hẩm hiu tôi ân hận vô…cùng….
Ôi mẹ Cà Mau! người mẹ anh hùng. Thuở loạn ly mẹ tiễn chồng ra trận. Hai tiếng đợi chờ mẹ gắn chặt ở bờ môi(-). Ai có ngờ từ dạo ấy chia phôi. Vĩnh viễn mẹ với cha hai người đôi ngã. Trái tim son cháy đỏ lửa căn hờn. Mẹ âm thâm mong con mình mau khôn lớn.
(Nói dặm)
Năm Mậu Thân, hai đứa con của mẹ tròn đôi mươi, mười tám. Mẹ kể các con nghe gương oanh liệt của cha.
Hai đứa giành nhau không đứa nào ở lại, cứ nằng nặc ngày đêm xin mẹ lên đường. Mẹ nào cấm con đâu khi đất nước đang cần. Rồi cả hai rời vòng tay mẹ. Tạm biệt xóm làng xa vòng tay mẹ yêu thương. Tiếng ru hời mẹ gói làm hành trang. Theo các con lên đường đi đuổi giặc. Ai đo được mẹ ơi tấm lòng trung liệt, chấp nhận nỗi buồn riêng mẹ đổi lấy non sông.
LỐI:
Giọt lệ khóc chồng chưa khô nơi khóe mắt.
Mẹ lại bàng hoàng, khi nghe tin hai đứa hy sinh.
Bà đứng lặng im hình dung từng khuôn mặt.
Nước mắt mẹ hóa thành dòng suối trong tim.
LÝ CHIỀU CHIỀU:
Chiều chiều… Ra đứng bên bờ sông.
Mẹ chờ mong, ngóng trông tin ngoài biên giới.
Chiến công các con đưa về.
Ai với ai nguyện thề.
Chung lòng giữ gìn quê hương.
Mong sao nước non thanh bình.
VỌNG CỔ:
Câu :
Mẹ ơi! ba mươi năm qua đất nước đã bình yên vẹn toàn như ý mẹ. Thế hệ hôm nay mãi biết ơn các mẹ, ơi bà mẹ Việt Nam đã tạo ra những đứa con trung dũng kiên cường.
Để đất nước tôn vinh những người mẹ anh hùng. Mẹ anh hùng mà tấm lòng bình dị. Tuổi xế chiều mẹ chưa hết lo toan(-). Ngày xưa mẹ lo con mình không tròn câu ước thệ. Nay mẹ lại sợ lớp trẻ sa đà theo lối sống phù du. Quên dần tiếng mẹ ầu ơ. Chạy theo ảo tưởng hư vô mịt mùng.
Câu 6:
Mẹ ơi! cái lo của mẹ là nỗi lo chung dân tộc. Mẹ bận bịu nhiều rồi xin mẹ hãy an tâm. Còn lại bây giờ là trách nhiệm của chúng con. Mẹ chưa có nơi ở khang trang chúng con chưa yên dạ. Mẹ chưa được no lòng, chúng con đây có lỗi. Bởi mẹ đã mất mát nhiều mới có được hôm nay. Xin dâng mẹ bát cơm tặng mẹ manh áo ấm và san sẻ tình thường cho mẹ bớt buồn.
Ơi người mẹ anh hùng nơi xứ sở Cà Mau.
Câu “uống nước nhớ nguồn” chúng con hằng ghi nhớ.
Mẹ vẫn ngồi trầm tư, đếm mưa rơi tí tách.
Ôi giọt mưa chiều hay nước mắt mẹ tôi.