ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA
Lời nhạc : Trúc Phương
Lời cổ: Phạm Văn Đằng
NHẠC:
Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi, tưởng không bao giờ còn nhớ. Nhưng bỗng một hôm, trên đường ra phố thị tôi gặp người yêu ngày nào. Đôi mắt ưu tư, thật buồn nàng nhìn tôi, rồi quay mặt bước đi, như không hề quen biết. Cũng đôi mắt này năm xưa lạc vào hồn tôi, trong những đêm không ngủ, chong đèn nhìn khói thuốc …. bay.
VỌNG CỔ:
Câu 1 :
Sóng nước mênh mang thuyền tình bỏ bến, tình của đôi ta như lá rụng … theo … dòng. Đêm vắng còn tro bếp lạnh than hồng. Chẳng biết ai người cùng chung cảnh ngộ, để cho mình kể lể chuyện ngày xưa. Một chuyện tình đẹp tựa bài thơ, sao bỗng dưng hai ngã chia đường. Rồi những đêm nào trong khói thuốc vương vương, tôi mãi suy tư để thương hình tưởng bóng.
Câu 2:
Em tựa vai tôi gục đầu nức nở, chưa nói thành câu nước mắt đã tuôn dòng. Giọt lệ chia ly ướt đẩm má xuân hồng. Nhớ nghe anh nói đêm này kỹ niệm, bèo nước ngược dòng đôi ngã khó tìm nhau. Rồi đây mây nước nghìn trùng vời vợi bóng trăng sao, chia hai ngã ven trời góc biển. Cố nén tim đau trong phút giây đưa tiễn, tiếng nói tạ từ nghèn nghẹn giữa đầu môi.
NHẠC:
Người tình của tôi, xa cách từ bao ngày, tưởng không bao giờ gặp nữa. Cơn gió chiều nay, vô tình mang nỗi buồn cho kỹ niệm thêm nghẹn ngào. Thôi trách nhau chi, chuyện tình dù dỡ dang, đã tan thành khói sương, xin quên vào dĩ vãng. Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi, cho trái tim tôi ngủ, quên chuyện tình xưa lỡ … làng.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Tiếng pháo nhà ai đã vọng đến bên tai làm cho tôi tỉnh mộng, khi chiếc thuyền hoa đã tách bến … xa… bờ. Xác pháo tung bay theo trận gió vật vờ. Tôi đứng bơ vơ gục đầu cúi mặt, để cho giọt mưa chiều thấm lạnh bờ vai. Nhìn giọt mưa chiều ngỡ nước mắt của ai, mà năm nào còn nức nở trong giờ đưa tiễn. Bao nhiêu mộng đẹp đã vội vàng tan biến mà bay theo sương khói ban chiều.
Câu 6:
Rồi một chiều lá rụng nẻo đường quê, tôi lại đếm bước trở về thôn xóm cũ. Tôi thấy em đang xỏa tóc đứng bơ phờ bên song cửa, đôi mắt vẫn mơ màng như quyến rũ tự ngày xưa. Em nhìn tôi rồi vội vã quay đi. Tôi chết lặng giữa một chiều nhạt nắng. Nẻo cũ đìu hiu giữa bốn bề hoang vắng, chỉ có mình tôi chết lặng giữa âu sầu.
Kỹ niệm đã xóa nhòa từ độ chia tay, sao còn gặp lại cho tim mình thêm rạn vỡ. Bóng ai đã khuất lâu rồi, tôi vẫn trông hoài theo đôi mắt người xưa./.