NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG
Thơ: Tế Hanh
Vọng cổ : Phạm Văn Phúc
THƠ :
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng ..
LÝ MỸ HƯNG
Ôi ! Dòng sông quê nhà chứa chan ân tình ,
Hàng tre tóc mờ soi gương bờ nước sông quê mình
Hồn tôi là muôn hoa lá giữa mùa nắng trưa,
Lấp loáng bên sông ngày xưa nhớ thương đầy vơi
Tháng năm êm đềm tuổi thơ đời tôi tắm mát
Hỏi sông ơi còn nhớ chăng kỷ niệm buồn vui …
(Tháng năm êm đềm tuổi thơ đời tôi tắm mát
Hỏi sông ơi còn nhớ chăng kỷ niệm buồn vui …)
VỌNG CỔ :
1 / Ơi ! Tuổi thơ đi qua trên sông nước quê hương như mãi còn vương vấn , bến nước bờ tre tình sâu nghĩa nặng ,lấp loáng giữa dòng trôi bao giọt nắng êm ….đềm .
Tâm hồn tôi như trưa vắng mãi đi tìm .
Hỏi con sông quê có giữ ngày giữ tháng , giữ bao chuyện vui buồn trong sáng những ngày thơ .
Khóm tre nghiêng mình buông mái tóc xanh mơ , mặt nước lững lơ soi sóng biếc la đà.
Ríu rít trên cành rộn rã tiếng chim ca , thấp thoáng xa xa chập chờn con cá nhẩy .
2/ Bè bạn sông quê tụm năm tụm bẩy , như bầy chim non bơi lội giữa đôi dòng .
Tôi giang tay ôm sóng nước vào lòng .
Sông cũng mở nước ôm tôi vào trong dạ , như khắng khít mối tình tất cả với quê hương .
Để mai chia lìa trong trăm nhớ ngàn thương , tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến .
Tâm tư miên man như mưa nguồn gió biển , tôi vẫn cố quay về lưu luyến bến sông xưa …
THƠ
…Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngã
Người sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến …
LÝ TRĂNG SOI
Nhưng lòng tôi canh cánh bao nỗi niềm
Bên dòng sông quê chứa chan ân tình ,
Trông về nơi xa nhớ quê hương mình .
Ơi miền Nam ! Niềm thương nỗi nhớ
Ngút ngàn thiêng liêng ,
Từ bao lâu ghi khắc trong tim
Nơi có con đò trên bến đợi nào quên …
VỌNG CỔ
5/ Hai tiếng miền Nam trong tôi vẫn nặng đầy lưu luyến , nơi có con sông quê dịu hiền thương mến , dù ở nơi đâu vẫn nhớ đến quê …nhà .
Tôi nhớ khôn nguôi ánh nắng chan hòa
Và quên sao được sắc trời quê xanh biếc , chấp chới cánh cò tha thiết tiếng mẹ ru .
Nhớ ráng chiều buông tím rặng mù u , nhớ những mùa Thu lá vàng rơi ngập lối .
Nhớ hàng dừa cao như nghiêng mình chờ đợi , nhớ bóng người đi vời vợi ở phương nào .
LÝ CON SÁO
Ôi ! Quê hương ..
Xanh ngát đôi bờ thương mong.
Nhớ về một dòng sông ,
Nơi tuổi thơ tôi tắm mát bao lần ,
Xa xôi lưu luyến vô ngần ,
Nghe nỗi niềm tràn dâng đó đây
Có những trưa tôi đứng bên hàng cây .
Lòng dạt dào tình quê hương ngất ngây
Lai láng xanh trong tắm hương sông chiều nay …
(về vọng cổ)
6./ Sông nước màu mây ru hoài kỷ niệm , tuôn chảy trong tôi như gió biển mưa nguồn .
Tôi sẽ về bến sông vương nỗi nhớ , về khung trời một thưở của tuổi thơ
Sông quê xanh thẳm đôi bờ
Ôm bao thương nhớ đợi chờ sông ơi ….
……………………………….
PHẠM VĂN PHÚC
( 03-02-2009)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc