NHỚ TRĂNG
Phạm Văn Phúc
THƠ:
Thôi đành dang dở vì đâu ?
Đời ta giá lạnh một màu tuyết băng.
Lặng nhìn sông vỡ bóng trăng,
Con tim đẫm lệ tím bầm vết đau ….
LÝ MỸ HƯNG:
Mây ngàn xa đưa về khúc ca trăng mờ,
Đời chưa mãi là mơ nên tình thiết tha mong chờ,
Thuyền trăng buồn trôi thương nhớ bến bờ khát khao.
Người ở nơi đâu ? Ngày sau biết ta còn nhau.
Đớn đau trăng vàng, xác xơ mùa Đông hoang vắng,
Bóng mây tan rồi, đêm dài rã rời tình trăng….
(Đớn đau trăng vàng, xác xơ mùa Đông hoang vắng,
Bóng mây tan rồi, đêm dài rã rời tình trăng….)
VỌNG CỔ :
1./ Một thoáng bâng khuâng ta hát khúc tình trăng rã rời đêm hoang vắng, mùa Đông đã đi qua hỏi ai còn vương vấn hay để mình ta khóc hận đến muôn …. đời.
Trời đã không thương nên tình vỡ tan rồi.
Nhìn ánh trăng côi mà ngậm ngùi nuối tiếc.Ôi ! Sắc đẹp rạng ngời hòa quyện chút kiêu sa .
Trăng tan rồi, tình lịm chết trong ta, nhớ những ngày qua mơ trong cõi vô thường,
Ôm bóng trăng thề mà nhớ mà thương, vĩnh viễn từ đây thôi nghìn trùng xa cách…
(Nói lối)
…Ta về viết một bài ca,
Cười trong nước mắt nhạt nhòa đêm nay…
Ha ha ha ha....Hic..
Trăng mờ theo gió đưa mây,
Buồn đau nhân thế lạc loài yêu thương ….
2./ Bàng bạc sông Tương nên cung Hằng đẫm lệ, ngàn sợi tơ giăng soi trần thế đau buồn.
Bến sông Trăng vụn vỡ khúc Nghê Thường.
Cung Quế lạnh , Ngân Hà vương nỗi nhớ, Nguyệt liễu buồn than thở khóc phù vân.
Cất tiếng cười điên đảo ngắm nàng trăng, mà tơ tưởng chuyện ngàn năm ân ái.
Cũng bởi si mê nên hóa cuồng hóa dại, đứng ở dương trần mà đòi bắt lấy Hằng Nga…
THƠ:
Trăng đã vời xa kể từ đây,
Rượu nồng ta uống, uống cho say...
Say cho quên hết sầu nhân thế,
Giết chết đời mình trong đắng cay…
LÝ SÂM THƯƠNG:
Ta uống say lâng lâng , say tình trăng
Say ngàn năm băng giá,
Ta nhớ trăng muôn niên, cơn sầu miên .
Giờ biết tỉnh hay điên ?
Thuyền trăng là tơ duyên,
Nàng hay tiên ngã nghiêng cung Hằng ?
Nàng đi vào xa xăm,
Tình ta trôi bốn phương âm thầm ...
VỌNG CỔ:
5./ Trăng ơi ! Nàng hãy cứ trôi đi miệt mài theo năm tháng, ta cố nuốt lệ đau thương để cùng trăng phiêu lãng, ta sẽ viết mãi những vần thơ mà không rao bán trăng ...vàng.
Cuộc đời ta xin dâng hết cho nàng.
Ta nhớ những đêm trăng bẽ bàng thao thức, chờ mong nàng trời đất cũng cuồng quay.
Uống một mình ta điên đảo đêm nay, mượn chút men cay ta đọa đày thân xác.
Rượu đắng mềm môi thả hồn theo tiếng nhạc, khúc hát tương tư khao khát một ân tình.
(nói lối):
Chén đắng một mình sao đắng cay.
Uống cùng thi nguyệt suốt đêm nay.
Đau trong dĩ vãng cười nhân thế
Mất nàng tiếng nấc nghẹn cơn say...
6./ Rồi có một mai khi trở về cát bụi, tấm thân tàn này xin gửi lại chút tình trăng.
Yêu thương là muôn thưở chuyện thế nhân, ta sẽ nhớ mãi ánh trăng ngần kỷ niệm.
Để giọt sầu rơi nghe tiếng lòng xao xuyến, mà cười dậy đất trời khi nói tiếng yêu trăng.
Yêu hoài giấc mộng ngàn năm, thương ai thương cả ánh trăng ân tình…
Lời đắng, rượu cay một mình ta thao thức, đêm trắng hoang tàn trời đất cũng ngã nghiêng.
Ngậm ngùi bước giữa trời đêm,
Nhớ trăng ta biết phải đi tìm nơi đâu ?
...........
(06-02-2010)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc