TÂM SỰ NGƯỜI LÀM BÁO
Võ Tử Uyên
LỐI (Intro Lý Tòng Quân)
Tôi không phải là người chiến sĩ
Không cầm súng đi đầu xung trận chống xâm lăng
Nhưng “mặt trận” của chúng tôi cũng đầy thử thách gian truân
Bởi trót mang bên mình chức danh – người làm báo.
VỌNG CỔ
1. Cũng học tiếng “xung phong”, cũng rèn luyện tinh thần dũng cảm. Cũng dạ sắt lòng son vì lý tưởng thiêng liêng đã chọn cho …. mình.
Vì nước vì dân, và vì lẽ công bằng.
Bước chân chúng tôi đã qua khắp miền đất nước, hơi thở hòa cùng nhịp sống quê hương. hơn ba mươi năm vá lành vết tích chiến tranh, là ngần ấy năm dựng xây và đổi mới. Đất nước đã qua bộn bề trăn trở lo toan, mà mỗi đổi thay đều cần người làm báo....
LÝ QUA CẦU
Đời ta như cánh chim tung trời
Dệt ngàn tia nắng cho đời thêm ấm áp tin xuân
Về cùng muôn phương xua màn đêm tăm tối lui dần
Đập tan tham nhũng, quan liêu làm theo gương Bác
Yêu nước vì dân người ơi luôn xứng danh ….
2. … là người lính tiên phong trên mặt trận này. Kẻ thù của ta luôn thay hình đổi dạng từng ngày. Phải bền chí kiên gan, phải vững vàng khôn khéo, phải chiến đấu đến tận cùng tham vọng của bản thân. Lòng ta trong trắng như giấy trắng, bút nhọn sao bằng ý chí ta ! Một con chữ - một viên đạn thép, bắn cho tan tành tệ nạn và lòng tham ….
(chầu 4 nhịp, đi luôn Phụng hoàng câu 5)
Bởi đất nước của … tôi, đất nước gấm hoa, cha ông thêu dệt bao đời
Đánh đổi máu xương cho đất nước rạng ngời.
Vì lợi riêng vẫn có người quên ân sâu nghĩa nặng
Sống êm trong sang giàu mà nhục chí, mờ tâm
Còn đó gian truân còn khó khăn bề bộn
Khi mũi súng ta không nhắm thẳng quân thù
Mà phải thương đau hướng về đồng chí của mình …(12 nhịp xề, 8 dứt)
6. Để người làm báo ngày càng có thêm những đêm dài thao thức, từng con chữ như đè nặng xuống lương tâm. Bút càng sắc, lòng càng đau. Ý chí càng cao, con tim càng héo úa. Đối diện hiểm nguy không làm ta run sợ chỉ sợ mình run tay khi đối diện những ân tình.
Giữa những ngã ba đường, trăn trở, phân vân
Càng nhớ nhiều hơn lời Bác Hồ căn dặn
Người làm báo cũng là người chiến sĩ
Vì lẽ công bằng – người lính quyết xung phong.
Tên thật: Võ Tử Uyên
Ngày sinh: 1955
Thể loại: Việt Nam, Cải Lương
Quốc Gia: Việt Nam
Nếu không biết nhau từ trước, chỉ tình cờ chạm mặt ở sàn tập hay phòng thu, hẳn nhiều người sẽ nghĩ Võ Tử Uyên (V.T.U) là nghệ sĩ, bởi ở con người cô, tư chất nghệ sĩ đậm nét hơn là phong cách của một soạn giả hay một biên tập viên – công việc thường ngày của cô ở Đài Truyền hình TPHCM. Nếu Võ Tử Uyên là nghệ sĩ, chắc chắn cô thuộc tín của NS Tài Linh – một cô đào không thể gọi là đẹp nhưng lại mềm mại dễ cảm đến nao lòng.
Cái cốt cách khả ái, đa cảm ấy được Uyên chuyển tải gần như trọn vẹn vào những trang viết. Cho nên những bài ca, những vở diễn do cô chuyển thể hay biên soạn tuy không nhiều, cũng không gây sốc bởi chủ đề, tư tưởng nhưng bao giờ cũng da diết khó quên trong cách thể hiện.
Có lần Uyên tâm sự cô rất dở xây dựng xung đột. Quả thật kịch bản của cô không có một cốt truyện ly kỳ với nhiều tình huống đột biến. CÔ cũng không có một văn phong sắc sảo thể hiện sự sâu sắc, tính triết lý của tư duy. Nhưng có thể bắt gặp trong kịch bản của cô cái hồn hậu giản dị của Ngọc Linh, cái đằm thắm nữ tính của Nhị Kiều, cái mượt mà trao chuốt của Loan Thảo, Yên Lang. Dĩ nhiên chưa thể nói Uyên đã đạt đến tầm vóc của những thầy tuồng “cây đa, cây đề” đó, hay là phong cách của cô kết hợp được nhiều đến thế ưu điểm của những bậc tiền bối. Nhưng nếu số lượng những cây bút trẻ viết cải lương đã ít ỏi, thì Uyên lại là một trong số rất hiếm hoi những soạn giả trẻ viết được cải lương đúng chất của một thời vang bóng: sử dụng bài ca nhiều và đắc địa, tạo được đất diễn cho lừng nhân vật. Một vai dù phụ ít nhất cũng có được một tích tắc thăng hoa, không chỉ đi ra đi vào cho rộn ràng sân khấu. Tôi biết đến tác giả V.T.U lần đầu tiên qua kịch bản “Người chị và mấy đứa em”, chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Ngọc Linh. Tiếp theo là một vài vở cải lương viết cho Video cải lương, nhưng rồi sau đó thì… Uyên biệt tích.
Source: zing