VỀ BÊN CHA
Đặng Kim Ngân
Ngâm Thơ:
Cha: Con sinh ra giữa miền Tây sông nước
Ngát hương tình dào dạt miệt Hậu Giang…
Con: Ba mươi năm nay trở lại ngỡ ngàng
Bên mái tranh thăm cha già tóc bạc…
Lý Con Sáo:
Con: Ôi thương cha… suốt một đời gian lao
Bao nỗi buồn đớn đau
Khi cách chia núm ruột thâm tình
Nhớ con thơ chẳng nói hết nên lời…
Cha: Những đêm trường ngống trông xứ xa
Vợ con đâu xin hãy quay về đây
Cha vẫn chờ ngàn thu bóng xưa
Mái tranh quê đón ai một chiều mưa…
Vọng Cổ:
Câu 01:
Con: Bên chiếc võng kẽo kẹt đưa bỗng nghe từng dòng hơi thở. Đã ba mươi năm con mới tìm trở lại mảnh đất Hậu Giang – Ngả Bảy… quê… mình…
Có phải là cha đang ngống đợi con về…
Cha: Đứa nào đây… hình như… mà hổng giống?! Con Hạnh chú Mười nó gọi… bằng bác Hai.
Trời ơi… con có phải là con gái… của người xưa, là nấm ruột tình thâm… mà… chờ đợi tháng ngày.
Con: Đúng là cha rồi… con gái nè cha, con đã kiếm tìm suốt ba mươi năm mòn mỏi…
Câu 02:
Con: Mẹ kể con nghe cuộc đời cay đắng, về người thiếu phụ khổ đau khi dang dở mối tình đầu.
Đành gạt nước mắt ra đi rời bỏ nhà chồng.
Cha: Cũng tại cha là người chồng nhu nhược, chẳng bênh vực vợ hiền khi nội mắng la.
Rồi thời gian cứ quên lãng trôi qua, cha cứ mê say bên tiếng đờn câu hát.
Con: Rồi mẹ ngày đêm âm thầm chịu đựng, vào một đêm trường bồng ẵm con đi…
Lý Con Sáo:
Con xa cha… đã bao ngày cha ơi
Nay trở về nơi xưa
Con bỗng nghe ấm áp vạn thâm tình
Chẳng nơi đâu hơn xứ sở quê mình…
Cha: Con đừng buồn trách cha bỏ rơi
Bởi trái ngang nên cách xa tình thâm
Mẹ hiện giờ nơi đâu hở con
Có an vui hạnh phúc bên người ta...
Vọng Cổ:
Câu 05:
Cha: Con hãy xích lại gần cha cho ấm thêm tình thiêng liêng phụ tử. Đã mấy mươi năm dù bên vòng tay của mẹ nhưng cha vẫn biết con thầm mong hai chữ... thâm... tình...
Thèm lắm bàn tay nựng nịu của cha mình...
Con: Để đêm đêm con hằng mơ ước, được một lần có đủ cả mẹ cha.
Nhưng cuối cùng chỉ là giọt lệ cay cay, hòa lẫn với mơ hồ ước mong ảo ảnh.
Cha: Tình thương của cha hơn trời cao biển rộng, dành cho đứa con yêu quý trọn đời...
Câu 06:
Con: Ôi ánh mắt cha sáng ngời muôn hạnh phúc, trên khuôn mặt gầy gò hốc hác sạm đen.
Con muốn nói thật nhiều niềm thương nỗi nhớ, nhưng sao cứ nghẹn ngào nước mắt rưng rưng.
Cha: Con hãy nhìn đây kỷ vật còn nguyên, cha giữ mãi đôi bông tai này mẹ con để lại.
Như chứng minh tình yêu xưa là muôn thuở, dẫu biết mẹ cha không quay lại bao giờ.
Ngâm thơ:
Con: Bâng khuâng Ngả Bảy một chiều
Mái tranh vách lá thương nhiều người cha...
Cha: Hậu Giang mái tóc sương tà
Vẹn nguyên phụ tử thiết tha thâm tình./.
Long Xuyên, ngày 26 tháng 3 năm 2015.