XUÂN KHÔNG VỀ
Ngô Trực
Nói Lối:
Chợt đêm qua con mơ về thăm mẹ
Nhặt lá mai vàng đón tết giữa quê hương
Rồi giật mình giọt nước mắt trào tuôn
Chuyến xe về sao vẫn cứ hoài mơ ước…
Vọng Cổ:
Câu 01: Mẹ ơi bên bếp lửa hồng ai đã khơi nguồn nỗi nhớ. Để con cứ mãi nôn nao đợi chờ tết đến về lại quê hương cho mẹ thôi mong mỏi… đêm… ngày.
Nhưng tiếc chỉ là mơ trong giấc ngủ chập chờn.
Phận làm con vẫn chưa tròn chữ hiếu, lại năm tháng xa nhà để mẹ thương nhớ mòn trông.
Con hẹn ngày về đã mấy bận xuân sang, nhưng cứ để quê hương luôn lạnh lẽo bếp than hồng.
Tội cho mẹ già thêm mòn mỏi chờ mong, cho nhánh mai vàng buồn thương khô héo…
Câu 02: Con xa quê một mình lên thành phố, là thực hiện ước mơ cháy bỏng bao ngày.
Đó là để bản thân có được cái nghề.
Nhớ ngày đi chỉ với gói hành trang trĩu nặng, là quyến luyến quê nhà khi bước trên vạn nẻo ước mơ.
Những đêm về nơi gác trọ bơ vơ, nhìn bốn bức tường ngăn mà tủi hờn chua xót.
Cuộc sống công nhân còn bộn bề gian khó, lấy nỗi nhớ quê nhà để làm người bạn tri âm…
Nói Lối:
Nỗi nhớ con quyện hòa trong làn khói thuốc
Nhờ cơn gió đưa gửi tặng mẹ quê nhà
Xuân này con lại tiếp tục phương xa
Để cho mẹ nhớ thương mỏi mòn chờ đợi…
Vọng Cổ:
Câu 05: Chuyến xe Sài Gòn liền nối quê hương đâu còn quá xa xôi dịu vợi. Nhưng sao con cứ để mẹ hiền ngày mong tháng đợi cho nỗi nhớ dầy thêm trong mỗi dịp… xuân… về.
Lòng con ngổn ngang đau nhói trăm chiều.
Khi đêm giao thừa đang từng phút giây kề cận, nơi quê nhà ai sẽ phụ mẹ lo toan.
Nồi bánh tét mẹ nấu con thèm lắm được ăn, vì có vị mặn ngọt ngon trong từng giọt mồ hôi mẹ đổ.
Nơi quê người con như nghe được cả tiếng lời than thở, của người mẹ kính yêu “thêm cái tết nữa hổng thấy nó quay về”…
Câu 06: Con xin mẹ hiền hãy thêm lần nữa thứ tha, cho đứa con nơi xứ người không kịp về trong ba ngày tết.
Nhưng con có về đâu để mà mẹ trông mẹ đợi, cho mẹ trách mẹ hờn mẹ giận dỗi rầy la.
Bởi chiếc áo phong trần còn vướng bụi đường xa, vì cuộc sống công nhân cứ tăng ca và vẫn hoài bận rộn.
Để tết này con lại thêm một lần lỡ hẹn, buổi sum họp ngày 30 lại vắng con rồi....
Ngâm thơ:
Ngoài trời tí tách mưa rơi
Ở đây tâm trạng tơi bời ngổn ngang
Biết không về cũng xuân sang
Sao nghe đau nhói hai hàng lệ rơi…
Ngày 20 tháng 11 năm 2014
Tác giả Ngô Trực mất năm 2019.
---
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng các tác phẩm của tác giả Ngô Trực với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 001 - 2014/HĐTPSK - CLB, ký ngày 28/9/2014 giữa Tác giả: Ngô Trung Trực và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.