ĐÁM TANG GIỜ HÔN LỄ
Văn Giai
NÓI LỐI:
Nam: Giờ rước dâu đã đến, kính mời bà con cô bác hai họ dời gót ra xe.
Kìa! một đám tang nghèo đang đậu trước ngã ba, anh tài! hãy dừng xe hoa lại để nhường chỗ đám tang đi trước.
Nữ: Kìa! anh Bình, hôm nay là ngày đám cưới của anh Bình.
VỌNG CỔ:
Nam: Kim Anh, vì sao đám cưới của tôi cô không chia mừng mà cô lại khóc, cô ơi đám táng kia của ai nghèo nàn thê lương thảm não, mà cỗ áo quan lại là một chiếc chưng ngang khiêng đi giữa trưa… hè.
Người chết là ai mà cô lặng lẽ bước quan tài, đám tang này sao không có bà con thân tộc mà chỉ có một mình cô khóc cô than, trời ơi đám cưới của tôi xe hoa lộng lẫy cô dâu chú rể gấm lụa cao sang, còn đám ma thì chỉ có một chiếc xe tang, cô bác ông bà không ai đưa tiễn…
Nữ: Anh Bình, anh Bình ơi đây là đám tang của một người con gái vì sớm vội yêu nên phải ly trần, tuổi mới tròn trăng mà duyên nợ lỡ làng, bởi quá khổ đau vì tình đời đen bạc nên nàng mới dùng độc dược quyên sinh, nàng là Lê Thị Mộng Thanh đã mồ côi mẹ từ khi lên tám cha thì điên loạn phải đưa vào nhà thương Chợ Quán nên đám táng này vắng dạng từ thân.
Nam: Kim Anh! chị của cô đã chết vì mối duyên đầu dang dở, mà kẻ vong tình thì lại ở nơi tôi.
Em Thanh ơi tim gan anh tan nát tơi bời và trước mặt cuồng quay như đất trời đang sụp đổ.
Nữ: Chị của tôi nay đã ra người thiên cổ, anh còn luyến tiếc gì mà nức nở sầu đau.
Nữ: Kim Anh! xin cô hãy vui lòng cho tôi được đưa tiễn chị của cô một lần cuối trên đường ra nghĩa địa.
VỌNG CỔ:
Nữ: Thôi! anh còn bày trò tiễn đưa làm chi cho chị tôi thêm buồn thêm tủi, hãy lên xe hoa lo cử hành hôn lễ bên người vợ đẹp xinh lộng lẫy huy… hoàng.
Chị của tôi là cô gái làm ăn xấu xí nghèo nàn, đâu xứng đáng làm dâu một gia đình danh giá, mà chú rể lại là người tốt mã giàu sang, chị tôi là kẻ xấu số vô duyên nên không được người ta ngó đến, dẫu thác đi cũng đành cam phận chớ nào dám trách ai bội nghĩa vong tình…
Thôi! bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, anh tiếp tục cử hành hôn lễ, tôi lo chôn cất chị tôi.
Nam: Khoan, Kim Anh! Kim Anh!
Trời ơi Kim Anh đã đi rồi, một thảm cảnh của mối tình đầu dang dở, kẻ chốn suối vàng người ở dương gian, em Thanh ơi chẳng phải anh phụ khó tham sang mà cũng tại vì câu môn đăng hộ đối, bởi không muốn trở thành một đứa con bất hiếu nên anh mới đành tâm vong bội duyên rồi.
Cúi đầu trước cỗ áo quan,
Tuôn tràn rướm lệ muôn vàn đắng cay,
Anh thì đẹp mối duyên hài
Còn em bất hạnh nên nằm ngoài nghĩa trang./.