ĐÊM NGUYỆT CẦM
Khánh Hùng
Lý con sáo
Đêm cuối thu, lá rụng trăng tàn sang canh
Sao nỗi lòng cứ mãi vấn vương
Thương tiếc cho cuộc tình
Người nhạc sĩ thưở nào
Tiếng nguyệt cầm ai rao giữa khuya
Nghe thiết tha nhớ thương người ơi
Đêm canh dài ai trong nhớ ai
Tiếng quốc kêu thấu chăng bạn tình ơi.
Vọng cổ
Đàn ơi hãy ngân lên cho hồn tôi run cảm, nhặt mấy đường tơ trên cành liễu mong chờ.
1. Thổn thức canh mơ trong đêm vắng mịt mờ. Vầng trăng cô đơn như hiểu lời tâm sự, điệu thức ru buồn như tiếng vọng tàn canh. Tiếng nguyệt cầm sao tha thiết nhớ thương, nhân nghĩa vẫn vương lòng người chung thủy. Nỗi lòng trắc ẩn của người nhạc sĩ tài hoa là sự phát sinh diệu kì của bài ca dạ cổ.
2. Tháng 8 mùa thu trăng treo cành trúc, gợi nhớ tình yêu của người nhạc sĩ chung tình. Én bắc nhạn nam nên dòng lệ cứ tuôn trào. Định luật khắc khe chia lìa đôi ngã, phong kiến buột ràng tam niên vô tử bất thành thê, người ra đi nặng trĩu nhớ thương, người ở lại năm canh dài thắt thẻo, tiếng trống sang canh tơ lòng đoài đoạn, để giọt lệ chung tình rơi trên cung bậc tài hoa.
Lối
Từ những mất mát của tâm hồn, nỗi đau cuộc sống
Người nhạc sĩ của đức hiền đã nhấn phím tơ loan thay cho lời tâm sự.
Vọng cổ
Rồi tiếng đàn cứ nhặt khoan giữa đêm trường tĩnh mịch để nhớ thương người bạn chung tình.
5. Dạ cổ hoài lang rung động lòng người, những cung bậc nhặt khoan trầm bỗng, réo rắt cung hơn, cung oán, cung thương.
Hò là xang xê cống, líu công, líu công xê xàng.
Tiếng đàn vút cao, âm ba vời vợi, mặt nưosc mùa thu lay động ánh trăng rằm.
Lý con sáo
Đêm cuối thu, lá rụng trăng tàn sang canh
Sao nỗi lòng cứ mãi băn khoăn
Thương tiếc cho cuộc tình
Người nhạc sĩ thưở nào
Tiếng nguyệt cầm ai rao giữa khuya
Nghe thiết tha nhớ thương người ơi
Đêm canh dài ai trông nhớ ai
Tiếng quốc kêu thấu chăng bạn tình ơi.
6. Tôi nghe đâu đây hồn người nhạc sĩ, sống lại đêm nay qua tiếng nguyệt cầm. Trăng lên chênh chếch sau chùa, hồn nghe thổn thức chuyện tình năm xưa. Đêm nay tưởng nhớ đến người, đã tặng cho đời bản dạ cổ hoài lang.