CHỜ ANH
Lâm Hữu Tặng
LỐI
Ngày ấy anh đi giữa nắng chiều,
Em về gom góp những thương yêu.
Bến sông đưa tiễn người ra trận,
Em vẫn chờ mong biết bao lần.
CÂU 1.
Anh ơi! Con nước của dòng sông đã mấy mươi năm êm đềm xuôi chảy. Bến sông quê thuở mình hò hẹn nay vẫn vẹn nguyên một nỗi mong...chờ...Ngày ấy quê hương còn trong lửa đạn mịt mờ. Theo chí lớn cha ông theo lời Đảng gọi, anh khoác súng lên đường làm nghĩa vụ người trai. Quê hương mình trong khói lửa điêu linh, Đảng đã sáng soi đi tiếp cuộc hành trình. Bao người con lên đường chẳng quản gian lao, gạt bỏ tình riêng vì quê hương đất nước.
CÂU 2
Anh ra đi vào buổi chiều vội vã, mẹ chưa kịp dặn dò trong giây phút tiễn đưa. Bến sông chiều hiu hắt lục bình trôi, hàng dừa nước nghiêng mình khi nắng tắt. Chiếc xuồng con xa dần trong tầm mắt mà mẹ vẫn trông theo khi đêm đã xuống dần.(16) Em nén nỗi niềm riêng qua hy vọng đợi chờ. Chờ một ngày quê hương tan bóng giặc, ngày anh về ta sẽ sánh vai nhau. Trên chiếc xuồng con mình đi giữa lòng quê, ngắm lục bình trôi hái từng chùm bông điên điển. Một bữa cơm chiều quây quần ấm áp, mẹ mỉm môi cười khi hai trẻ nên đôi.
NÓI
Anh ơi! Ước mơ đó giản dị quá phải không anh? Vậy mà…em đã đợi chờ gần một đời xuân sắc.
Nay tóc đã phai màu mà anh thì…biền biệt nơi đâu?
Em về làm dâu của mẹ dù không có pháo đỏ rượu hồng,
Nhưng vẫn trọn đạo dâu con với tình sâu nghĩa nặng.
Mẹ nhớ anh những chiều trông về một khoảng trời xa thẳm,
Thời gian kéo dài cho sức mẹ tàn đi.
VĂN THIÊN TƯỜNG (LỚP DỰNG 4 CÂU)
Và vào một đêm…mưa.
Khi bên ngoài, tiếng dế nỉ non.
Cầm tay em mẹ bảo,
Mẹ muốn gặp anh.
Nhưng anh chưa về khi bóng giặc còn đây,
Vì quê hương còn gian khó nhọc nhằn.
Nỗi nhớ niềm thương,
Nỗi đau lòng mẹ, đã ngày đêm chờ đợi,
Đứa con xa, nơi trận tuyến chưa về.
Mẹ nhìn em khẽ nói, và cố nở nụ cười tươi.
Mẹ tự hào con mẹ hôm nay,
Là người trai theo Đảng bảo vệ sơn hà.
CÂU 5
Ngày mẹ ra đi em càng thêm chất chồng nỗi nhớ, và nỗi cô đơn bao phủ quanh em khi anh vẫn chưa…về..
Anh nhớ không anh? Khi bến sông quê còn mãi câu thề.
Người dân ta một lòng theo Đảng, trai thì khoác súng lên đường gái thì làm nhiệm vụ hậu phương.
Dẫu nhớ thương cũng phải biết sống xa nhau, cho ngày gặp lại trong niềm vui bất tận.
Niềm vui chung của ngày toàn thắng, còn riêng em ôm một nỗi thương chờ./
CÂU 6
Hơn 30 năm rồi non nước yên vui, làng xóm đã đổi thay trên đường phát triển.
Đó là nhờ ý Đảng lòng dân nhờ những bàn tay và khối óc, chung sức chung lòng cho đất nước đi lên.
Em tự hào vì trong vẻ tươi đẹp hôm nay, có một phần thịt xương anh trong đó.
Dù anh không về như lời anh đã hẹn, nhưng nguyên vẹn câu thề còn đó phải không anh?
Nhìn màu cờ thắm tươi tung bay trong gió như hồn của anh và bao đồng đội đang về.
Em đã chờ và đã gặp anh, dù không phải bằng thịt bằng xương như ngày anh ra trận.
Mà em gặp anh từ trong ý Đảng, Từ nghĩa vụ - mà anh đã làm tròn trách nhiệm với quê hương./