ĐẤT MẸ
Việt sơn
NÓI:
Đào: Tâm à! Ra đây má biểu nè con
Kép: Dạ! Má gọi con
Đào: Tâm à má có chuyện này muốn kể cho con nghe.
Kép: Dạ chuyện gì vậy má?
PHỤNG HOÀNG (8 câu):
Đào: Con ơi, suốt mấy đêm ngày không làm sao má ngủ được, má cứ thao thức hoài bên ngọn đèn.... chong (xê)(2N). Khi ngoài trời mưa buồn rả rích (cống)(1N). Nhớ thuở quê mình trong gông cùm xiềng xích (cống)(2N). Mười mấy năm rồi mà (-) kỷ niệm vẫn còn đây (liu).
Kép: (3N) Má, máu nhuộm màu mây (liu)(1N) lệ chảy thành sông hòa trong (-) tiếng nấc nghẹn ngào (xàng)(1N). Khi quê hương mình chìm trong lửa khói (2N) bao mái gia đình phải chịu (-) cảnh chia ly (liu).
Đào: (3N) Lệ đẫm hoen mi (liu)(1N) mẹ tiễn cha đi mà nghe (-) nuốt lệ vào lòng (xề)(1N)cũng là lúc con khóc tiếng khóc chào đời (2N). Nước mắt mừng vui (xê) vui buồn đan xen lẫn lộn (xự)(1N). Cha con lên đường mà (-) chưa thấy mặt con (xê)(1N). Nước mất nhà tan chia lìa tình phu phụ (xự)(1N). Nhưng mẹ có con mẹ cũng vui rồi (2N). Dẫu tóc tang bão tố (-) của cuộc đờ i(hò).
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Kép: Má ơi! Đời má gieo neo như thân cò trên bãi vắng đã mấy mươi năm tưởng chừng như sâu lắng bỗng chợt về đây bao kỷ niệm thương.... buồn (16)(2N). Má ơi con nghe như trời đất quay cuồng (20). Cha đã ra đi trong một đêm giông bão khi con mình vừa cất tiếng tu oa (24). Tiếng gọi sơn hà ngàn tiếng rền vang, giục lòng trai đi rửa hờn sông núi( 28). Từ đó mẹ tôi như thân cò lặn lội, chờ tin chồng trở về trong chiến thắng (32).
NÓI:
Kép: Má kể tiếp cho con nghe nữa đi má!
Câu 2: (12N)
Đào: Rồi một chiều thu mây trời phẳng lặng, Má được hung tin chồng đã hy sinh rồi (16)(2N). Trời đất cũng xót thương nên sấm chớp liên hồi (20). Lũ giặc xâm lăng đã gây cảnh chiến tranh máu lửa, đã cướp đi người chồng mà tôi quý tôi yêu (24). Má thét gào mà nào có ai hay, chỉ có dòng sông vàm cỏ lắc lay con sóng vỗ (28) như muốn sẻ chia buồn đau thương khổ mà thay chồng đi giải phóng quê hương (32).
NÓI:
Kép: Dạ thưa má! Con nghe má kể về về Ba con rất tự hào về Ba và tự hào về quê hương mình Cần Đước. Ôi chiến tranh với bao đau thương mất mát nhưng má vẫn giữ được lòng son vì nước vì dân.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Đào: Con ơi! Sở dĩ má nhắc lại chuyện xưa đây là muốn con đừng quên nguồn cội và đừng quên trên mảnh đất Long An những ngày gian khổ đã nuôi con suốt mấy năm... trời (16)(2N). Nhớ nghe con đừng có xem thường( 20). Đôi chiếu Long Cang mang nặng tình xứ sở, dù không bằng nệm ấm chăn êm (24) nhưng từ thời mở đất khai hoang Ông bà ta đã quen với nghề dệt chiếu (28). Má nói ra đây là mong con thấu hiểu, đất đã nuôi ta khôn lớn nên người (32).
Câu 6 (4N)
Kép: Má ơi! Làm sao con quên được củ khoai hạt gạo và dòng nước sông vàm xanh thẳm tựa vần thơ (8). Má sinh con ra trong khói lửa mịt mờ, đất đã chở che và nuôi con khôn lớn (12). Má ơi vậy thì tại sao má muốn xa lìa kỷ niệm khi đời má trót gắn liền với mảnh đất quê hương (16).
Đào: Con ơi, bởi Má già rồi nên tóc đã pha sương, nay sắp đi xa má vào ra thắt thẻo (20) nên Má giao đất này cho Thầy Cô giáo để ngày mai mở lớp dựng trường (24).
Kép: Kỷ niệm cuối cùng là mảnh đất quê hương nay má gửi lại cho quê hương đất nước (28). Má của tôi vẫn thủy chung sau trước, no đói vui buồn vẫn vì nước vì dân (32).