ĐÊM HỘI VU LAN NHỚ MÙA BÁO HIẾU
Ngô Thanh Diệu
NÓI LỐI:
Tiết Vu Lan bâng khuâng nhớ cha, ơn dưỡng dục
Mùa Báo Hiếu bùi ngùi thương mẹ, đức cù lao
LÝ MỸ HƯNG:
Từng đêm con thầm vái van phật trời
Cầu cho đấng cù lao sống khỏe sống vui trọn đời.
Tình cha tựa như non Thái mẹ là biển khơi
Đi khắp thế gian tìm đâu ra người ơi
Đức ơn sinh thành sâu rộng dường như đại hải
Nghĩa ân cao dày dưỡng dục khác nào trời xanh.
Biển khơi lồng lộng non cao lòng luôn ghi nhớ
Dẫu khắp phương trời chưa đi… hết lời mẹ ru.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Cơn gió lạnh lùng đưa đẩy giọt mưa thu lất phất ngoài hiên se
lòng người ly xứ. Để nỗi nhớ niềm thương tình thâm mẫu tử lời
ru xưa khẽ lay động ánh sao mờ. (-)(-)
Dòng sông trôi có trở lại bao giờ. (-)
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chảy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua (SL)
Mỗi ngày tàn là mỗi bước đi qua
Con bỗng thấy ngẩn ngơ thời gian ai giữ được.
Nuôi con lớn khôn mẹ ngại gì xuôi ngược
Dép lạc chân trần theo dòng đời vạn biến.
NGÂM:
Ơn cha bóng núi âm thầm
Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn
Một đời dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào
VỌNG CỔ:
Câu 2:
Lòng nôn nao khi đất trời xoay chuyển.
Mùa báo hiếu Vu Lan khi tháng bảy thu về. (-)(-)
Càng quý yêu hơn tay ấp nụ hoa hồng. (-)
Nước mắt rưng rưng con cài lên ngực áo
Thấp thỏm giật mình khi tuổi mẹ đã gầy hao (SL)
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn
Lỡ một ngày kia khi vô thường chạm đến.
Lá úa cành khô lạc về miền đất lạ
Mẹ xa rồi con biết phải tìm đâu!
NGÂM:
Tự ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống,
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Có bao giờ con hỏi "mẹ đau không”?
Mẹ ơi xin mẹ hãy thứ tha cho con thêm một lần nhỏ dại. Tình
mẹ thương con vô bờ vô bến mà con nào biết nào hay đến sự
thiêng liêng cao quý nhất trên đời. (-)(-)
Mẹ là quê hương là mặt đất bầu trời. (-)
Là cung điệu du dương khi trầm khi bổng
Là ánh sáng diệu huyền thắp bằng máu con tim. (SL)
Mẹ là nụ cười lan tỏa khắp nhân gian
Tự ngàn xưa, bây giờ, và mãi mãi
Đẹp nhất trần gian ngày con còn mẹ
Cài lên tim một đóa hoa hồng.
NGÂM:
Đôi vai mẹ mỏi mòn thân cát bụi
Gánh tình thương rong ruổi giữa chợ đời
VỌNG CỔ:
Câu 6:
Sung sướng nào bằng khi còn mẹ còn cha
Nắm lấy tay con mỗi lần con gục ngã
Lòng ấm áp mỗi chiều đông buốt giá
Mái tranh nghèo thân thương quá mẹ ơi!
Bao nhiêu thương nhớ đầy vơi
Là bao nghĩa nặng cao vời tợ non
Mẹ là vũ trụ đời con
Là vầng trăng sáng sắt son đêm rằm (SL)
Công ơn cha mẹ ngàn năm
Nghĩa nhân con giữ trọn đời không quên.
Vu Lan thắng Hội đáp đền
Kính dâng cha mẹ đóa hồng trong tim./.
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.