NGÀY CON MẤT MẸ
Ngô Thanh Diệu
NGÂM THƠ:
Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất mẹ
Khi đường đời con trẻ lắm bơ vơ
Mẹ hiền ơi! sao nỡ bỏ con khờ
Mẹ ra đi trong lạnh lùng, hiu quạnh.
NÓI LỐI:
Mẹ từng nói khi nào mẹ mất, con chớ có buồn có khóc nghen Châu.
Con trẻ dại khờ hỏi mẹ bởi vì đâu! Mẹ nói con khổ con sầu mẹ bỏ đi làm sao nỡ...
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nhưng mẹ ơi hãy tha thứ cho con không giữ tròn lời đã hứa. Mẹ vội ra đi trong ngậm ngùi chan
chứa dòng lệ trào tuôn không ngăn nổi phút... chia... lìa. Mẹ đã ra đi, đi mãi không về. Nước mắt
con rơi theo mưa chiều thấm lạnh. Lạnh đất trời đau xót cảnh mồ côi. (SL) Mẹ đi rồi con khổ lắm
mẹ ơi! Giông tố từ đâu làm nghiêng ngửa đất trời. Tiếng mẹ ru hời còn văng vẳng bên tai.
Bao tháng bao ngày nay lìa xa mãi mãi.
HÁT RU:
Ầu ơ.... Ai rằng công mẹ như non Thật ra công mẹ... Ầu ơ... Thật ra công mẹ lại còn lớn hơn.
Câu 2:
Nhớ lời mẹ dặn khuyên Châu ơi đừng khóc. Mà lệ lòng tuôn rưng rức mãi riêng mình. Mẹ đã
rời xa nơi mái ấm thâm tình. Bao dự định mẹ ơi bao dự định. Mẹ con mình còn ấp ủ bấy lâu nay.
(SL) Mới đây mà chớ có phải đâu xa, Mẹ còn căn dặn con ra đường cẩn thận. Lời hứa năm
xưa mẹ ơi xin đừng giận, khi giông tố cuộc đời cướp mất mẹ hiền tôi.
NÓI LỐI:
Mẹ hiền có sáu người con
Nhưng thương con nhất thuở còn ấu thơ
Con đau con bệnh bất ngờ
Cận kề chăm sóc mẹ giờ nơi đâu
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Mẹ ơi công đức cù lao của Mẹ tựa như biển rộng, sông sâu, suối nguồn đâu kể hết. Nay con trẻ lớn
khôn, chưa kịp đáp đền thâm ơn dưỡng dục, thì chốn vô ưu đã rước mẹ... đi... rồi... Tiếng khóc mồ
côi cứ trỗi dậy liên hồi. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất mẹ. Có nỗi buồn nào bằng chia rẽ tình thâm.
(SL) Cả một đời mẹ vất vả gian truân. Che chở đàn con thân cò lặn lội. Tiễn mẹ ra đi giọt buồn còn
nóng hổi. Nghèn nghẹn tim đau chưa vơi nỗi thương sầu.
LÝ CON SÁO:
Con... bơ ơ quạnh vắng giữa trời đơn côi (-)(-)
Mẹ xa mờ nơi chốn xa xôi
Cõi vô ưu nơi chín suối an nhàn
Mẹ - Con xa cách đôi đàng
Từ bây giờ âm dương cách ngăn
Tang trắng con xin kính dâng từ ân
VỀ XỀ 24 VỌNG CỔ:
Câu 6:
Kể từ nay con không còn có mẹ. Lặng lẽ trong tâm một khoảng trống tâm hồn. Mẹ đi về chốn suối vàng.
Trần gian ở lại lệ tràn mắt con. Ai rằng công mẹ như non. Thật ra công mẹ lại còn lớn hơn.
* Sáng tác được viết để tặng cho Cao Mỹ Châu ngày em không còn mẹ. .............
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.