LỠ NHỊP CẦU DUYÊN
Ngô Thanh Diệu
LỐI:
Ba mươi năm!
Ôi ba mươi năm qua rồi như giấc mộng
Chuyện ân tình như bọt nước mây trôi
Em đâu ngờ cầu gãy nhịp ngăn đôi
Để con trẻ đơn côi giữa dòng đời giông bão…
PHỤNG HOÀNG (12 câu)
1. Dũng ơi anh nỡ nào vong phụ tình… tôi (--) (--)
Cho lỡ làng duyên hương lửa
2. (-) Ba mươi năm chắt chiu với bao niềm chan chứa (-)
Trong giây phút ngỡ ngàng tôi (--) thầm lặng xót xa.
3. (-) (-) (-) Anh đã ra đi
(-) Theo tiếng gọi con tim. Hay theo, nhung gấm bạc tiền
4. (-) Để nửa trăng khuya canh tàn trôi hiu hắt (-)
(-) Câu thề hẹn đá vàng, bỗng chốc hóa tro than.
5. (-) (-) (-) Hạnh phúc mong manh.
(-) Anh đã cho tôi thêm đau buốt trong lòng.
6. (-) Mộng thắm uyên ương nay rẽ lối chia đường. (-)
(-) Áo cưới cô dâu vẫn còn đây nguyên vẹn
7. (--) Sao lòng dạ con người lại đổi trắng thay đen.
(-) Hờn tủi riêng mang chập chờn trong đêm lạnh.
8. (-) Gạt nước mắt phân ly tôi nguyện trả anh về (-)
(--) Với bóng sắc giai nhân, với danh vọng kim tiền
9. (-) (-) (-) Thương con khờ
Lòng buồn (-) giờ (--) biết trách ai đây!
10. (-) Dõi mắt nhìn trời khóc cảnh lá lay (-)
(-) Con có hiểu cho mình trước bao nỗi đắng cay.
11. (-) (-) (-) Sương phủ trắng đôi vai
(-) Đêm lạnh quanh ta hay buốt giá tự tâm hồn
12. (-) Còn đâu mái tranh xưa ấm nồng bên ánh lửa (-)
Nghe tiếng vọng con khờ (--) bập bẹ gọi má ba ơi
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Đêm đã dần buông trên bến vắng mông mênh nghe
sóng biển ru êm hát vang bài tiễn biệt. Tình chung ơi khắc
chi lời tha thiết để năm tháng phôi pha bia đá phủ … rêu
… mờ.
Bến hẹn hò xưa giờ ai đợi ai chờ.
Chỉ còn lại mình tôi lạc loài trên bãi vắng
Hàng vạn tiếng côn trùng gieo nhớ gieo thương
Hạt cát lăn tròn cho lòng biển mặn sâu hơn
Bàn chân nhỏ bơ vơ cố lê từng bước nặng
Bóng đổ nghiêng dài se lòng cơn gió lạnh
Lạnh niềm riêng, lạnh cả ánh trăng vàng.
Câu 6:
Xin cảm ơn Người đã cho tôi biết yêu thương
Biết tha thứ, cảm thông, và biết quý yêu lòng kiên nhẫn.
Khi bên anh, tôi thấy mình bé nhỏ
Xa anh rồi tôi từng bước trưởng thành hơn.
Con đê chiều không còn thấy cô đơn
Bởi ánh lửa sắt son trong trái tim người mẹ
Mang hết yêu thương riêng dành cho con trẻ
Để con khỏi bơ vơ lạc lối giữa đường tình.
Cảm ơn mình, người đã cho tôi một niềm tin
Khi xúc cảm biết đắng cay và nước mắt
Biết chấp nhận, hi sinh khi tình yêu vụt mất
Biết sưởi ấm tâm hồn khi lạnh giá cô đơn./.
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.