ĐÊM TIỀN ĐỒN
Lời nhạc: Lam Phương
Lời cổ: Ngô Thanh Diệu
NHẠC:
Nữ: Vùng cao nguyên đất đỏ, trời lạnh với sương mù
Thương mến anh vượt đường xa đến đây
Nam: Mưa vẫn bay mà lòng anh vẫn say
Diệt thù trong rừng sâu khi bên suối vắng đêm thâu
Nữ: Gặp anh trong phút này là mừng trong phút này
Khi chiến tranh còn gây thêm máu lửa
Nam – Nữ: Thì mộng mơ xin trả hết cho đời
Quê hương này còn mãi mãi nhờ anh
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nữ: Em đến thăm anh vào một buổi chiều mưa nơi
rừng sâu bên suối vắng. Vùng đất cao nguyên phủ đầy
sương lạnh thắm tình anh nên đất đỏ thêm hồng. (-)(-)
Dòng suối nghiêng nghiêng trỗi dậy khúc tơ lòng.
Nam: Em có nghe không trong mưa chiều lá rụng
Lửa bạo tàn đốt cháy cả làng quê. (-)
Hận nước thù nhà ai chẳng tái tê
Khi rừng thiêng lên tiếng vọng căm hờn.
Nữ: Đất đỏ hoa rừng quyết giữ trọn lòng son
Khi chiến tranh còn gây thêm máu lửa.
Câu 2:
Nam: Em ơi đất đỏ lòng son, như tình ta son sắt.
thì từng tấc đất ngọn rau anh đây quyết giữ gìn (-)(-)
Giữ màu sắc trung trinh, giữ ánh mắt chung tình. (-)
Giữ người con gái thuỷ chung hiền dịu
Giữ yên bình cho quê mẹ rợp trời xanh (SL)
Nữ: Em cũng ước mơ rằng trong trái tim anh
Sẽ rực rỡ thắm tươi như vùng cao nguyên đất đỏ
Gói hết tâm tư em gửi về anh đó.
Quê hương này còn mãi mãi nhờ anh.
NHẠC:
Khi đôi chân vẫn chưa mòn trên núi cao
Khi đêm đêm súng căm hờn vẫn đổi trao
Anh vẫn đi, đi giết thù
Anh vẫn mong tìm ngày vui cho chúng mình
Ngoài kia sương xuống lạnh tình càng thiết tha nhiều
Ta cố vui vì mai xa cách rồi
Dù thời gian trăng có xế qua mành
Nhưng đêm này còn ghi mãi lòng nhau
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nam: Em ơi hãy nép lại gần anh gần thêm chút nữa.
Để nhóm lên ngọn lửa yêu thương cháy ngời trong đêm
vắng dẫu chỉ phút giây thôi khi sương lạnh đã giăng đầy.
(-)(-)
Ta hãy cố mà vui cho trọn hết đêm này (-)
Rồi sáng mai đây tiễn em về xóm cũ
Anh dốc sương mù che phủ gót hành quân (SL)
Nữ: Đêm tiền đồn thương gửi chút bâng khuâng
Hơi sương lạnh bỗng nghe chừng da diết.
Chỉ một đêm thôi mà đời như bất diệt.
Chỉ một đêm thôi mà tha thiết tâm tình
NHẠC:
Ngoài kia sương xuống lạnh tình càng thiết tha nhiều
Ta cố vui vì mai xa cách rồi
Dù thời gian trăng có xế qua mành
Nhưng đêm này còn ghi mãi lòng nhau.
VỌNG CỒ:
Câu 6:
Nữ: Ghi mãi lòng nhau một đêm đầy kỷ niệm
Dù thời gian trăng bóng xế qua mành.
Trăng thề giã biệt cùng anh.
Sương khuya buốt lạnh cũng đành cố vui
Nam-Nữ: Phút giây, giây phút ngậm ngùi
Rừng xanh phố núi, tiễn người tình chung.
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.