EM CÒN TUỔI 15
Lời nhạc: Hoàng Phương
Lời cổ: Ngô Thanh Diệu
NHẠC:
Trăng sáng soi đêm rằm em còn tuổi mười lăm
Chưa lần nhớ ai thương thầm chỉ chờ tôi sang ghé thăm
Thăm giàn thiên lý thơm, xem nụ hoa chớm nở
Đom đóm bay về tìm hương đốt đèn.
Theo tháng năm trăng rằm qua rồi tuổi mười lăm
Tôi nằm nhớ em thâm trầm, nhớ làn son môi trái tim
Vai kề vai ấm êm, thơm mùi hương tóc lạ
Đôi mắt nhu huyền cả một trời yêu.
VỌNG CỔ:
Câu 1: Thương sao lứa tuổi mười lăm trăng rằm soi lắm
mộng. Chưa biết nói yêu thương chưa lần ước hẹn chỉ
biết tìm sang em thăm giàn thiên lý và ngắm màu hoa giản
dị nét chân … tình. (-)(-)
Màu hoa nhỏ đơn sơ mà ngây ngất lòng mình.
Khoe sắc thơm hương bên mùi tóc lạ
Em tha thướt mượt mà trong sắc áo bà ba.
Anh nhẹ nhàng khẽ ngắt một chùm hoa.
Gửi trao tay bên đèn đom đóm lập loè.
Ánh lửa bập bùng trong lồng ngực quả tim son.
Hoà quyện ánh trăng non một trời yêu thương quá!
Câu 2:
Em bẽn lẽn nhìn sang chợt ửng hồng đôi má.
Nhìn trăng cao e ấp nụ cười hiền. (-)(-)
Tôi khẽ nắm tay em nhìn má lúm đồng tiền. (-)
Ngắm ánh trăng đêm vai tựa kề vai ấm.
Em nhủ thầm trăng ấy tuổi mười lăm!
Trăng nhỏ thẹn thùa khi ai ấy sang thăm.
Thăm giàn thiên lý thơm, xem nụ hoa vừa chớm nở.
Biết trăng ngẩn ngơ và trăng còn bỡ ngỡ
Bởi bây giờ trăng mới tuổi mười lăm.
NHẠC:
Khi yêu tôi biết đâu ngờ đâu,
Đêm buồn dù vỡ thiên đàng
Từ ly em bước sang ngang
Em ơi trên bước đi nhân tình
Tôi chắt chiu riêng mình với niềm đau dĩ vãng.
Chia nửa trăng đêm buồn em về lại một bên
Đa tình ngắm trăng bên chồng
Có còn thương ai nữa không?
Ân tình em đã quên, xa vầng trăng kỷ niệm
Xin trả tôi về tuổi nàng mười lăm.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Thuở tuổi mười lăm đã qua rồi như giấc mộng. Em
bên chồng ngắm nửa vầng trăng thắm bỏ lại sau lưng hiu
hắt nửa … trăng … sầu. (-)(-)
Bỏ lại tình yêu tha thiết thuở ban đầu. (-)
Để lại dòng châu đêm rằm trên vai áo.
Em nghẹn ngào nói hai tiếng yêu anh. (SL)
Giọt lệ tình trong đôi mắt long lanh.
Anh yêu lắm ánh trăng rằm lẫn trong ngấc ngủ
Nay trăng đã về đâu hỡi hương xưa tình cũ.
Sao chỉ có mình anh đang héo rũ đau buồn.
NHẠC:
Trăng sáng soi đêm rằm em còn tuổi mười lăm
Chưa lần nhớ ai thương thầm chỉ chờ tôi sang ghé thăm
Thăm giàn thiên lý thơm, xem nụ hoa chớm nở
Đom đóm bay về tìm hương đốt đèn.
VỌNG CỔ:
Câu 6:
Chia nửa vầng trăng em về bên ấy.
Để nửa còn đây chết lặng giữa canh tàn.
Từ ly em bước sang ngang
Niềm đau dĩ vãng thiên đàng vỡ đôi
Ai về trả lại giùm tôi
Vầng trăng năm cũ tuổi nàng mười lăm.
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.