KIẾP SAU
Soạn giả Trọng Nguyễn
LỐI
Nữ: Anh ơi! Tình yêu có phải là muôn thuở
Không còn yêu nhau cũng tại lòng người
Nam: Em đã đi rồi con đường xưa còn đó
Nên những lời thề thành áng mây bay.
VỌNG CỔ
Anh ngậm ngùi nhìn con nước ròng buồn buồn chảy ra sông Bảy Háp. Thương những con cá bống sao lóng ngóng trên bãi bồi nửa muốn ra sông, nửa muốn tìm hang lẫn trốn đàn cò săn đuổi làm xôn xao bãi vắng lúc ban… chiều.
CÂU 1
Em ơi! Lòng anh cũng hoang văng tiêu điều. Đứng trước cuộc đời thấy mình bé bỏng, lóng ngóng ở bến tình như con cá bống sao.
Nữ: Đừng nghĩ nhiều trong lúc yêu nhau, nếu lỡ kiếp này thì kiếp sau em đợi.
Nam: Ơi! Kiếp sau, cái kiếp đó ở phương nào, mà vời vợi xót xa trong cõi nhớ.
CÂU 2
Nữ: Anh nói vậy chớ… lời hẹn trăm năm ông Tơ đã cột, bà Nguyệt lại se cái nợ ba sinh. Mỗi cuộc tình được định phần qua duyên số, em vẫn tim mình đã cột chặt câu thề. Nếu không phải vậy, sao em từ Rạch Giá lại tìm về. Để rồi quen anh ở Cây Thơ, Bù Mắc, ai dám chắc là mình không nợ không duyên.
Nam: Vướng đường tơ anh như một gã điên, chạy tới chạy lui như người bắt bóng.
Nữ: Không tin em nên lòng anh nôn nóng, lóng ngóng ở bãi bồi như con cá bống sao.
LỐI
Nam: Lần nào gặp nhau em cũng hỏi
Anh ơi! Mình có kiếp sau không anh.
Hồi còn nhỏ có nghe người lớn nói
Anh nhớ lơ mơ và hiểu cũng chẳng rành.
VỌNG CỔ
Nữ: Bởi anh nhút nhát như con cá bống sao sợ loài cò săn đuổi. Em chẳng dám gởi thân nên đã cất bước theo… chồng.
CÂU 5
Nam: Đường đến với tình yêu người đi tắt, kẻ lại đi vòng. Khi bước theo chồng phía sau là dĩ vãng, khi hết thương rồi lại bày chuyện bể dâu.
Nữ: Hoàn cảnh mà anh – Bởi… tạo hóa cơ cầu, chớ em đâu muốn phụ tình bạc nghĩa.
Nam: Ơi! Hoàn cảnh. Ừ… thì cũng phải có những lời rao để trốn chạy lời thề.
CÂU 6
Cái kiếp sau mà ngày xưa em hỏi, anh đã gặp rồi… nó đang ở sau lưng, quay mặt đi mình biến mình thành kẻ lạ, nhìn phía sau gặp lại kiếp lai sinh. Nơi đó có những lời thề câm nón và đôi mắt buồn của kẻ cả tin.
Nữ: Còn nỗi đau ngỡ ngàng người thua cuộc, như con cá bống sao hoảng loạn ở bãi bồi.
Nam: Nước lên cò đã bay rồi
Con sóng bồi hồi chở những niềm đau.
Nữ: Quên nhau mình cố quên nhau
Vì đời đâu có: - kiếp sau mà chờ.
Nghệ sỹ, soạn giả Trọng Nguyễn tên thật là Nguyễn Phú Xuân, sinh năm 1938, tại xã Quách Phẩm, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau, trong gia đình nông dân, yêu nước, yêu quý ca nhạc tài tử, cải lương. Trọng Nguyễn còn có các bút danh khác như: Dương Nghĩa Trần, Khắc Tâm, Bùi Công Sắc.[1]
Từ thuở còn đi học trường trung học Thái Văn Lung, Trọng Nguyễn đã được học nhạc với nhạc sỹ Trương Bỉnh Tòng và Hoàng Mãnh.
Năm 1954, khi mới vừa 16 tuổi Trọng Nguyễn đã thoát ly gia đình, đi theo cách mạng, được tổ chức phân công, lần lược qua các nhiệm vụ, như: tổ trưởng tổ giao liên, phân đoàn trưởng thanh niên lao động, tổ trưởng trong lực lượng vũ trang tỉnh Cà Mau.
Năm 1961, Trọng Nguyễn được về làm Bí thư Đoàn của Đoàn Văn Công tỉnh Cà Mau, cũng là thời gian thuận lợi nhất để Trọng Nguyễn phát triển tài năng nghệ thuật của mình. Năm 1972, Trọng Nguyễn được tín nhiệm làm Bí thư chi bộ, chính tri viên, Đoàn Văn Công Khu Tây Nam Bộ. Từ đó, Trọng Nguyễn lần lược giữ các nhiệm vụ như: Chủ tịch Hội VH, NT tỉnh Bạc Liêu, Ủy viên Ban Chấp Hành Hội Sân Khấu Việt Nam, Liên Chi Hội trưởng Chi Hội Sân Khấu Việt Nam, Đồng bằng sông Cửu Long.
Từ năm 2002, Trọng Nguyễn bắt đầu hưu trí.
Cuộc đời nghệ thuật của Trọng Nguyễn được bắt đầu từ sáng tác thơ, từ những năm 1950. Nhưng công chúng biết nhiều đến nghệ danh Trọng Nguyễn qua những bài ca Vọng cổ, kịch bản cải lương, và một số bản tân nhạc. Trong đó, có 19 kịch bản cải lương, hơn 200 bài ca Vọng cổ. Nổi bật có các tác phẩm như: Giọt Máu Oan Cừu, Bóng biển, Rừng Thần; Ơn Đảng, Bạc Liêu Ngày Ấy, Chợ Mới, Giọt Sữa Cuối Cùng.v.v. Hầu hết các tác phẩm của Trọng Nguyễn đều được xuất bản, phổ biến trên các phương tiện truyền thông.
Trọng Nguyễn xứng đáng được tôn vinh là một trong những cánh chim đầu đàn của tỉnh Bạc Liêu, trong hơn 40 năm qua, với những cống hiến to lớn cho sự nghiệp phát triển văn hóa nghệ thuật ca nhạc tài tử, cải lương tại địa phương, cũng như Miền Tây Nam Bộ. /.