MỘNG CẦM
Lâm Hữu Tặng
Nói lối
Nếu anh đếm được những vì sao
Thì hiểu em yêu đến bực nào
Tinh tú trên trời sao đếm được
Tình yêu càng với lại càng cao.
Đoản khúc lam giang
Bao ngày dài bên nhau, bao vấn vương đậm đà theo tháng năm
Tình ta sáng trong vô ngần, anh ca ngợi những vầng trăng sáng
Vầng trăng vàng lung linh, như chứng tri cho tình đôi ta
Mai này dẫu xa ngàn khơi, xin hãy nhớ về tháng năm đầy vơi
Từng lời từ con tim, anh viết nên thành thơ
Em đắm say vô ngần, dào dạt trong tim
Nhung nhớ người ơi!
Mai mốt này dù cho cách lìa, nhưng tháng ngày tình ta vẫn còn
...
Dẫu có xa nhau, nhưng không thể nào
Mà em quên hết anh ơi! Ta cùng hẹn ước
Ánh trăng kỉ niệm theo gió cùng ru êm
Ta mãi nhớ về, lầu Ông Hoàng năm xưa.
Anh viết nên thành thơ.
Vọng cổ
Câu 1
Hàn Mặc Tử ơi! Dẫu năm tháng đi qua nhưng kỉ niệm ngày xưa chẳng phôi pha trong lòng người con gái. Lòng vẫn hoài mong những tháng ngày êm ái ta đã trao nhau bao mật ngọt hương...tình.
Vần thơ của anh chan chứa biết bao tình.
Em sẽ ngân lên bài thơ "Bẽn lẽn", như buổi ban đầu em đã gặp anh.
Một chút hương tình dưới ánh trăng thanh, lầu Ông Hoàng chứng tri tình đôi lứa.
Ôi! Những tháng ngày sao đẹp tựa bài thơ, cho đến bây giờ anh đâu còn nữa.
Câu 2
Em đến thăm anh trong một chiều nhạt nắng, tay nắm tay nhau dạo bước giữa hoa vàng
Tình vẫn nên thơ em không thể ngỡ ngàng.
Dẫu biết rằng có sinh là có tử, nhưng không thể nghĩ rằng anh phải ra đi.
Hàn Mặc Tử ơi! Anh dừng bỏ lìa em, nếu phải xa anh chắc em buồn em tủi.
Không có anh ai viết vần thơ ca tụng những ánh trăng vàng cành liễu rũ trơ vơ.
Nói lối
Đêm vắng mây buồn trôi lửng lơ
Anh đi xa cách để ai sầu
Ngâm thơ người cũ hồn cô lẻ
Lệ đổ đôi dòng tim nhói đau
Vọng cổ
Câu 5
Em muốn hỏi trời cao sao khiến xui chi cho nước bèo gặp gỡ. Rồi phải chia tay đôi đường đôi ngả xa cách trùng dương cho nặng nỗi thương...sầu.
Em đến thăm anh khi nắng đã ngả màu.
Đây là lần em đến trong nước mắt, bởi anh đâu còn để ta dắt tay nhau.
Trước mặt em là mộ phần anh, có gió có mây và có vầng trăng lạnh.
Anh đã ngủ yên dưới miền âm cảnh, để con tim em thổn thức u hoài.
Ngâm thơ
Rồi có khi nào trong phút giây
Trăng lên đỉnh núi gió đùa mây
Thì anh nên nhớ người năm nọ
Đã được cùng anh sống những ngày
Câu 6
Em vẫn nặng tình và vương vấn mãi hồn thơ, không phụ tình anh như anh đã nghĩ.
Vẫn thiết tha một trái tim dào dạt, tình vẫn nồng nàn qua những lời thơ.
Em có trở về thăm bãi biển Qui Nhơn, lầu Ông Hoàng và cù lao Mũi Né.
Cành liễu rũ với vầng trăng sáng, để lả lơi khi đợi gió đông về.
Hàn Mặc Tử ơi! Anh hãy ngủ đi, em đã đến dù rằng không hẹn trước.
Trời đất ngập tràn thơ vĩnh biệt, lòng em chan chứa biết bao nhiêu.