NGÔI NHÀ THIẾU BÓNG HÌNH EM
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối:
Trước sân nhà rụng đầy hoa thiên lý
Cổng vắng người qua lại đã bao năm
Bức tường rào giờ cũng lắm rêu phong
Bếp nguội lạnh từ ngày em ra đi vĩnh viễn…
Vọng Cổ:
Câu 01: Tất cả kỷ vật đã mang đi theo chiếc quan tài năm ấy. Sao hình ảnh của em vẫn hoài hiện hữu trong ngôi nhà lạnh lẽo đìu hiu thiếu hơi thở từng đêm của người vợ… ngoan… hiền.
Anh còn nhớ như in ngày tháng sau cùng.
Dẫu bệnh ung thư luôn nhẫn tâm hành hạ, em không để mọi người thấy vẻ tiều tụy xanh xao.
Mái tóc xanh thuở nào dần trơ trụi rụng rơi, chẳng làm em bớt đi nét tha thướt dịu dàng.
Để anh với con khờ được giây phút vững tâm, ánh mắt em ngời lên niềm lạc quan sau cuối…
Câu 02: Em ngồi trước gương nở nụ cười buồn bã, gượng sức chải tóc con lần chải sau cùng.
Trăng trối nghẹn đắng xót xa nghe não nuột tái tê lòng.
“Mẹ sắp ra đi về nơi xa xôi lắm, con ở lại dương trần ngày tháng cút côi”.
Em quét lại căn nhà hoa thiên lý rụng đầy sân, cùng với anh nấu bữa cơm gia đình sau cuối.
Và không nhắc gì đến bệnh tình em nữa, mà nở nụ cười hạnh phúc buồn thương...
Nói Lối:
Anh ước sao khoảnh khắc này còn mãi
Trả lại gia đình người vợ hiền ngoan
Và tình mẹ thiêng liêng ngào ngọt dịu dàng
Cho hoa thiên lý chẳng mãi đầy sân rơi rụng…
Vọng Cổ:
Câu 05: Rồi buổi tối hôm nao em ngước nhìn anh thì thào dòng hơi thở. Anh đã vội kề lưng suốt đêm cho vợ hiền dễ ngủ và giấc ngủ đã chìm sâu cho em nhẹ bước ra đi muôn thuở chẳng... quay… về.
Muôn vạn đớn đau chồng chất khắp tư bề.
Dù vẫn biết ngày này rồi sẽ đến, nhưng sao quá đỗi bàng hoàng hụt hẫng xót xa.
Nhìn bề ngoài cố cứng cỏi trước con, để nỗi đau tột cùng không làm con quỵ ngã.
Nhưng khi chiếc quan tài nằm sâu trong đất lạnh,, anh vật vã đớn đau như ai xé tim lòng...
Câu 06: Vắng em rồi nguội lạnh ngọn lửa yêu thương, anh khóa tim kể từ ngày tang tóc.
Nhìn con cười giống em từ đôi môi ánh mắt, đến mái tóc nhung huyền óng mượt thuở xưa.
Có lần nghe tiếng con nói đằng xa, chạy ra sau ngỡ em về nấu bữa cơm sum họp.
Anh mong sao được cất nỗi nhớ vào sâu ký ức, sống thực tại mà lo con gái huy hoàng.
Sáng mai này anh sẽ quét rác ngoài sân, sơn lại tường rào cùng con hái hoa thiên lý.
Để em khỏi phải u sầu nhìn thấy, hình ảnh đau buồn ảm đạm tháng ngày qua./.
Long Xuyên, ngày 07 tháng 12 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)