QUÊ MẸ BẠC LIÊU
Lâm Hữu Tặng
Sương chiều
Bạc Liêu ơi! Mảnh đất xa xôi mang nhiều nỗi nhớ. Ghi đậm trong tim bao kỉ niệm khó phai...mờ.
Cánh cò lao xao, trên những cánh đồng, bạt ngàn lúa trổ, nắng lao xao, tiếng chim vang lừng đâu đây.
Tháng ngày thôn quê, nghe đậm đà một thời đã xa.
Nặng tình thiết tha, những đêm dài nhớ chồng chốn xa.
Thương cho ai, mang tâm tư, để viết nên bài hoài lang dạ cổ.
Cho đến bây giờ với bao cung sầu chứa chan.
Bạc Liêu hôm nay, thay đổi không ngừng, từng bước dựng xây đổi mới.
Ghi mãi tim tôi, một góc trời quê nhà vấn vương.
Vọng cổ
Câu 1.
Chiều tím bâng khuâng lòng bỗng nôn nao nhớ về quê mẹ.
Như nghe đâu đây bài dạ cổ hoài lang ai trổi lên làm xao động tâm...hồn.
Quê hương ơi! Nghe dào dạt một cung đàn.
Tự ngàn xưa cha ông đi mở cõi, gian khó chẳng sờn cho vùng đất phương Nam.
Trên mỗi con đường thấm đẫm xương máu tiền nhân, khai phá rừng hoang đất đổi thay màu.
Cho đến bầy giờ xanh thắm tận chân mây, cây trái oằn sai Bạc Liêu đổi mới.
Câu 2.
Từng mái nhà tranh chứa chan bao tình nghĩa, của mảnh đất kiên gan qua mỗi con người.
Chung thủy sắt son dù có xa rời. Đêm vắng cô liêu nghe baì dạ cổ, canh cánh nỗi niềm tha thiết lệ rưng rưng.
Đàn làm chi cho nỗi nhớ trào dâng, bao xúc động nghẹn ngào qua câu hát.
Đêm Bạc Liêu nhớ chồng nơi xứ khác, không biết bao giờ mới được trùng quang.
Nói lối
Đêm Hồng Dân trăng vàng soi ruộng lúa
Chiều Hộ Phòng trời bỗng đổ cơn mưa
Gành Hào ơi! Sóng vỗ mãi không ngừng
Con sóng nào đưa ôi về quê mẹ.
Vọng cổ
Câu 5.
Ruộng muối hàng cây cánh đồng ao cá, vẫn mãi là bản tình ca ghi đậm trong ... lòng.
Mắt mẹ chờ trông theo con nước lớn ròng.
Mỗi bận tôi đi mẹ đều rơi nước mắt, se thắt trong lòng trên bước tha hương.
Giữa đêm trường nghe vẳng lại từ xa, bài vọng cổ làm nao lòng người xa xứ.
Bạc Liêu ơi! Một góc trời bé nhỏ, tôi sẽ mang theo trên những bước đăng trình.
Lý Năm Căn
Từng đêm thao thức suy tư
Bạc Liêu trong trái tim tôi
Canh cánh tiếng hát năm xưa
Đàn ơi! Thiết tha câu mong đợi
Rằng ai thương nhớ chờ ai
Ngày mai sẽ được kề vai
Thắm mãi tình ai
Cho thỏa nỗi mong chờ
Câu 6.
Sẽ mãi không phai quê nhà yêu dấu, có mẹ chờ trông dù nắng dãi mưa dầu.
Chiếc cầu quê nhà vẫn in bóng xuống dòng sông, những cánh đồng ngoài kia đang trải rộng.
Đêm đêm vẳng lại tiếng đàn, với bài dạ cổ thương về Bạc Liêu.