CÂY ĐÀN PHONG CẦM CỦA NGƯỜI CỰU CHIẾN BINH
Phạm Kiều
THƠ
Có những đêm về dạ nhớ thương
Những ngày gian khổ chốn sa trường
Bấm tay: đã bốn mươi năm chẳn
Mái đầu giờ bạc trắng màu sương
LÝ TRĂNG SOI
Đêm về khuya, trăng sáng bên hè
Chỉ còn mình ta với cây đàn
Đồng đội ơi! Nhớ thương dâng tràn
Ôi đàn ơi! Bàn tay rướm máu bấm phím dìu lời ca.
Ngày xưa ai hát “Ka-chiu-sa”?
Ai nâng phím đàn…cho khoan nhặt lời…ca…
Câu 1: Mới đó mà thấm thoát đã bốn mươi năm ngày rời xa quân ngũ. Đồng đội ngày xưa biết ai còn lưu giữ những kỷ niệm thân thương của một thuở…
VỌNG CỔ
…tung…hoành…
Gối đất nằm sương, chung câu hát quân hành…
Quên làm sao được những đêm trăng sáng, cả đại đội mình cùng đốt lửa múa ca (+) Có người hát nhạc Nga “Tình khúc Ka-chiu-sa”, có đứa hát bài “Bình Trị Thiên khói lửa”. Riêng ta ôm đàn nâng bổng những lời ca, cây đàn với ta đã trở thành tri kỷ…
(Nhạc) “Mùa Thu rồi, ngày hăm ba, ta đi theo tiếng kêu sơn hà nguy biến.
Rền khắp trời, lời hoan hô, dân quân Nam nhịp chân tiến ra (về vọng cổ câu 2)…sa trường…
Dẫu tử sinh, gian khổ vẫn xem thường…
Cây đàn “gió” là tiếng lòng của đời lính, thêm yêu bạn, yêu đời trong những bước hành quân (+) Ta cùng hát “lăm tơi” trên đất nước “Triệu voi”, “Xiêng khoảng”, “Cánh đồng chum” ngập trời máu lửa. Cây đàn “gió” vẫn bập bùng bên ánh lửa, cho tình bạn Việt – Lào mãi mãi “Xa-ma-khi”…
LÝ BA TRI
Thương nhớ biết mấy ai ơi!
Bao tháng năm rồi, ngày rời xa quân ngũ
Chiều nghiêng ánh nắng rơi rơi
Ta nâng phím ngà, dạo bản nhạc xưa
Thêm nhớ thương những người lính một thời gian lao.
Ai hát “Ka-chiu-sa” cho lệ trào vì…nhớ…nhau?
Câu 5: Năm tháng dần trôi, rồi đời người cũng về bên kia phương trời miên viễn…Có còn chăng là chút tình lưu luyến của những người lính năm xưa đã cùng chung trận tuyến…
VỌNG CỔ
…anh…hùng…
Đã cùng nhau chiến đấu chống quân thù…
Có nhớ những vùng quê ngày lửa khói: Dầu Tiếng, Bầu Bàng, Tức Dụp, Lộc Ninh (+) Ai ngày nay là “cựu chiến binh”? Ai đã ngã xuống khi tiến về Sài Gòn, giải phóng? Dù ở nơi đâu trên khắp miền đất nước cũng đừng quên đại đội ta từng có một cây đàn.
Câu 6: Đồng đội ngày xưa của tôi ơi! Có còn ai nhớ đến tôi? Người lính kéo phong cầm nâng từng lời ca bất tử! Cây đàn năm xưa tôi vẫn còn lưu giữ dù hàng phím ngà đã long theo năm tháng dần trôi. Nhưng khi ôm đàn là lệ già bổng tuôn rơi khi nhớ những đồng đội của một thời máu lửa! Trên vai bạn ngày xưa có cây súng trận, còn trên vai tôi thì đeo một cây đàn.
Tiếng phong cầm chiều nay sao nghe lạc lỏng, chơi vơi vì thiếu vắng những người đồng đội cũ. Tôi nhớ mãi những đêm dài không ngủ, tay bấm phím ngà khi đồng đội hát “Ka-chiu-sa” ./.
Đinh Phạm Kiều
Tặng những người đã từng mặc áo lính, chăn màn vuông góc, hớt tóc ba phân
Đoàn Nghệ Thuật Tổng Hợp Tiền Giang.