CON ƠI
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Đàn bà xưa chỉ bỏ chồng
Bỏ nhà bỏ của để giành nuôi con
Trời cao có thấu nguồn cơn
Con ơi con hãy oán hờn nữa đi.
Lý Con Sáo
Đêm mưa giông
Mẹ nuốt lệ lòng vào tim
Ôi nghẹn ngào trái ngang
Đời biết bao cay đắng phũ phàng
Khi phải xa muôn kiếp con khờ
Nước mắt đêm trường tràn tuôn ướt rơi
Trong giấc mơ con gọi tiếng: Mẹ ơi!
Nghe cõi lòng như ai xé đau
Chân bước đi chẳng hiểu đang về đâu.
Vọng Cổ
Mẹ bỏ ra đi giữa đêm mưa phập phồng bong bóng. Sau khi đắp chiếc chăn, mặc cho đứa con khờ áo ấm và ru mấy lời ru nghẹn đắng... trong… lòng.
Câu 1. Nội nói với cha là mẹ phản bội lại chồng.
Cha thì nghĩ mẹ là người đàn bà lăng loàn trắc nết,
Sống cạnh bên chồng mà tơ tưởng người xưa.
Bao năm trời mẹ cố ngậm đắng nuốt cay,
Nhịn nhục, khổ đau nuôi con khôn lớn nên người.
Nhưng mẹ chỉ là người đàn bà yếu đuối mỏng manh,
Giữa con sóng dập dồn đời trái ngang muôn nẻo.
Câu 2. Đã biết bao đêm mẹ định bồng con theo bỏ trốn, rời khỏi địa ngục trần gian để quên hết khổ sầu.
Nhưng cứ sợ đời con chịu cảnh thiệt thòi.
Bởi mẹ ra đi chỉ hai bàn tay trắng,
Không sự nghiệp, bạc tiền, chốn chỗ tựa nương.
Dẫu ông bà ngoại hết mực yêu thương,
Nhưng đâu nỡ cho người đời tiếng lời dị nghị.
Mẹ sẽ ra đi về nơi vô định,
Dằn vặt nỗi lòng trĩu nặng đớn đau.
Nói Lối
Dẫu bị những trận đòn roi cha đánh
Nghe từng lời cay nghiệt của nội con
Nhưng phận làm dâu mẹ hết mực lo tròn
Còn với cha, mẹ một lòng thủy chung son sắt.
Vọng Cổ
Nhưng con ơi với đời mẹ chỉ là một người đàn bà lăng loàn trắc nết. Bởi những lời nói, đòn roi của nội, cha đã làm cho thế gian xem mẹ như một kẻ... hư… hèn.
Câu 5. Một nắng hai sương hôm sớm tảo tần.
Phận làm dâu mẹ hết lòng chiều chuộng,
Lo lắng mẹ chồng dâng từng bát nước chén cơm.
Phận làm vợ mẹ hết mực thủy chung,
Cung phụng cho chồng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Cho con bú mà mẹ chẳng lần nào không khóc,
Giọt nước mắt đắng cay lẫn lệ thâm tình.
Câu 6. Con ngủ cho ngon đừng khóc đòi mẹ nữa,
Khi đêm trường mưa còn mãi tuôn rơi.
Áo bạc vai sờn đẫm ướt trái tim,
Bỏ lại con mà nghe cõi lòng tan nát.
Mẹ chưa biết về đâu trên đường đời lạnh lẽo,
Bởi sợ chẳng người ngồi canh giấc ngủ cho con.
Chén cơm vị mặn cay chan dòng nước mắt,
Từ đây sẽ không lẫn lệ thâm tình.
Mẹ xa rồi mai mốt lớn khôn,
Con phải nhớ nghe lời cha với nội.
Nếu cha có rước về người vợ mới,
Phải thảo hiếu cho tròn như với mẹ nghe con./.
Long Xuyên, ngày 04 tháng 11 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)