ĐÊM TIỄN BIỆT
Đặng Thanh Huyền
Nói lối:
Trăng đã lên cao đêm tàn sương lạnh
Đêm cuối cùng được ở cạnh người yêu
Mai anh đi rồi em sống cảnh cô liêu
Chiếc bóng phòng không đợi chờ ngày anh trở lại...
Vọng cổ:
Câu 01: Đừng khóc nữa em ơi cho lòng anh thêm vướng bận. Anh phải ra đi vì quê nhà còn chìm trong lửa đạn, vì đất nước mình đang chinh chiến... lâu...dài.
Anh sẽ ra đi nhưng không hẹn được ngày về.
Chỉ còn lại đêm nay mình tâm sự, anh không muốn thấy nhìn dòng lệ của em rơi.
Ánh trăng sắp tàn sương thắm lạnh bờ môi, ôi giây phút chia xa giờ đã cận kề.
Anh nghẹn ngào những tưởng cơn mê, xiết lùa qua cho hồn thêm lạnh giá...
Câu 02: Xiết chặt vòng tay ôm em vào lòng sưởi ấm, kề cận đôi môi đắm đuối ngọt ngào.
Rồi bỗng nghe giọt lệ tuôn trào.
Của em rơi cùng sương khuya hoà lẫn, dưới trăng tàn thêm mặn đắng bờ môi.
Trời đã sáng rồi anh phải đi thôi, xin tặng em thương nụ hôn nồng nàn sau cuối.
Khi nào Đất nước bình yên không còn lửa khói, anh sẽ quay về ta lại được hàn huyên...
Ngâm thơ:
Anh đã đi anh đã đi rồi
Còn em ở lại một mình thôi
Phòng không chiếc bóng thêm cô quạnh
Mòn mỏi chờ mong tự phương trời...
Vọng cổ:
Câu 05: Dõi mắt trông theo bóng hình anh xa dần rồi khuất dạng. Sương vẫn còn rơi rơi ánh trăng vẫn còn soi sáng anh biết rằng em vẫn còn trông theo khuất bóng... xa...mờ.
Rồi đây chinh chiến đau thương ai biết được chữ ngờ.
Anh không sợ mình hy sinh ngoài chiến trận, mà sợ đau lòng vì không về được để em mong.
Đêm từng đêm chiếc bóng phòng không, chắc em lạnh lùng buồn thương khóc tủi.
Dù có xa nhau phương trời cách trở, hình bóng em thương vẫn mãi trong lòng...
Câu 06: Nếu đợi chờ không nhận được tin anh, thì tuổi xuân xanh mong em đừng bao
giờ quên lãng.
Vì anh ra đi là xông pha ngoài lửa đạn, nên đâu ước hẹn duyên thề để em đợi em trông.
Sương đã thôi rơi ánh trăng giờ lặng khuất, còn lại quê nhà chiếc bóng cô đơn.
Lần bên nhau này có phải là sau cuối, sao bỗng nghe từng cơn buốt nhói tim lòng.
Tự dưng cảm thấy lòng thương nhớ em hơn, tựa như suốt đời ta không còn gặp nữa. Chinh chiến đau thương ngập tràn khói lửa, mong một ngày về hạnh phúc bên em./.
Vũng Liêm, ngày 05 tháng 8 năm 2005.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyền là một tác giả nổi bật trong lĩnh vực nghệ thuật vọng cổ, với hơn 200 tác phẩm đóng góp vào kho tàng cải lương Nam Bộ. Anh không chỉ sáng tác để bảo tồn mà còn phát triển các giá trị văn hóa truyền thống, tạo nên những dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu nghệ thuật.
Từ nhỏ, Đặng Thanh Huyền đã được nuôi dưỡng trong môi trường đậm chất văn hóa dân tộc, nơi cải lương là nguồn cảm hứng lớn. Nhưng chính trong thời gian học Đại học Luật Cần Thơ vào năm 2002, niềm đam mê này mới thực sự bùng cháy khi anh tình cờ được nghe những câu vọng cổ đầu tiên từ một người bạn. Từ đó, anh bắt đầu hành trình tự học sáng tác và dần khẳng định tài năng của mình.
Hiện tại, Đặng Thanh Huyền đảm nhận vị trí Kiểm sát viên tại Viện Kiểm sát Quân sự Khu vực 92 thuộc Quân khu 9 với quân hàm Đại úy. Mặc dù công việc trong quân đội rất bận rộn, anh vẫn luôn dành trọn đam mê và tâm huyết để sáng tác nghệ thuật. Đối với anh, cải lương không chỉ là niềm yêu thích mà còn là trách nhiệm với văn hóa dân tộc, nơi anh gửi gắm tình yêu quê hương, đất nước và con người qua từng lời ca tiếng hát.
Các sáng tác của anh được biết đến với chiều sâu nhân văn, truyền tải những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống đời thường và những giá trị văn hóa truyền thống. Nhiều tác phẩm của anh đã được ghi âm, phát sóng trên các đài truyền hình và phát thanh, đưa lời ca ngọt ngào của nghệ thuật vọng cổ đến với công chúng.
Với hơn 200 tác phẩm cùng sự cống hiến không ngừng nghỉ, Đặng Thanh Huyền đã gặt hái nhiều giải thưởng uy tín và trở thành một biểu tượng của sự nỗ lực trong việc giữ gìn và phát huy nghệ thuật cải lương Nam Bộ. Anh hy vọng sẽ tiếp tục sáng tác những tác phẩm chất lượng, góp phần làm cho nghệ thuật này mãi trường tồn và phát triển theo thời gian.
---