GIỮA CHIỀU MƯA THƯƠNG NHỚ
Đoàn Phú Vinh
Nói lối
Mưa rơi đồng ruộng trắng ngà
Mưa bao nhiêu hạt, con nhớ nhà bấy nhiêu
Lý chiều chiều
Bùi ngùi, con ngắm mưa chiều rơi
Mưa chiều rơi, rơi trong lòng con nỗi nhớ
Nhớ thương, nhớ thương mẹ già
Mong đứa con xa nhà
Tháng ngày, phiêu bồng nơi xa
Đêm đêm dâng tiếng ca cho đời
Vọng cổ
Mưa vẫn rơi rơi cho lòng con chơi vơi nỗi nhớ. Mưa thấm không gian mưa chùn sợi nước nơi gác trọ nhà quen con thờ thẫn ngắm mưa... chiều.
1. Nghe tiếng nhái kêu xa lòng con nhớ thương nhiều.
Nhìn sân khấu ngoài trời cánh màn nhung ươn ướt, sao giống màu áo mẹ hiền năm tháng ngược xuôi.(+)
Cha hy sinh rồi con với mẹ cút côi, gần 20 năm chẵn con lớn lên trong tình thương của mẹ.
Nặng nghiệp cầm ca từ những ngày thơ bé, con từ giã mẹ hiền bước chân vào sân khấu…
(4 nhịp)
2. Ầu…ơ… khoai lang bí nấu lộn với tấm dừng
Con theo nghề hát…ờ…, Ầu…ơ… con theo nghề hát mẹ nửa mừng, nửa lo...
Câu hát ru ai vừa ngân lên trong gió, quyện lấy nhịp mưa rơi len nhẹ vào hồn.
Nhìn bờ ruộng nhỏ dưới cơn mưa mà trống ngực con dập dồn.
Dáng ai quảy gánh sao giống mẹ mình hồi đó, bươn bả giữa mưa chiều sợ con đợi, con trông.(+)
Vàng rượm đôi bàn tay bởi nước đồng phèn, nuôi chồng đi đánh giặc và lo cho con ăn học.
Tần tảo gieo neo ôi thân cò bao khó nhọc, ngàn sợi trắng mưa chiều sao giống tóc bạc mẹ tôi…
Nói lối
Cái lu ú mé hiên nhà chắc nước đã đầy rồi, màu hồng nước mưa nhà lá sao mà con nhớ quá!
Đời nghệ sĩ qua trăm quê ngàn ngã
Con vẫn nhớ quê nhà, nhớ bữa cơm cá thiệt ngon…
Vọng cổ
Hái lá me non mẹ nấu nồi cơm chua cá chốt. Mẹ khẽ gọi con mau lo tắm rửa rồi cùng mẹ ăn bữa cơm… chiều.
5. Hồi còn nhỏ, con nghịch phá vũng nước mưa nên bị mẹ đánh đòn.
Con lại nói con giống cha là tay sát cá, tập lội vũng nước mưa trước nhà để mai mốt theo xách đụt cho cha.(+)
Cha đi mẹ buồn mẹ dạy con ca, con lười học mẹ quơ roi định vút.
Má ơi đừng đánh con đau,
Để con bắt ốc hái rau má nhờ.(+)
6. Giữa một chiều mẹ nhận được tin cha, cơn mưa không dứt nghẹn bữa cơm chiều chan nước mắt.
Cha hy sinh mẹ càng thêm héo hắt, ngày giải phóng tưng bừng sao mẹ lại khóc như mưa.
Cung bậc quê nhà gợi mẹ nhớ cha xưa, con đã lớn được học ở cha chữ “thép”.
Cha chiến đấu để vá lành vết thương chia cắt, “Xang cống xự hò” mẹ dạy con sưởi ấm hồn quê.
Nặng nghiệp cầm ca con xin được là hạt mưa bé nhỏ, rơi giữa quê hương làm mát dịu những tâm hồn.(+)
Mưa rơi đồng ruộng trắng ngà,
Mưa bao nhiêu hạt con nhớ nhà bấy nhiêu.
Gánh hát về miền quê bà con mến thương nhiều, giữa chiều mưa thương nhớ biết bao điều con nghĩ suy.