MÁI HIÊN XƯA
Thơ: Ngô Thanh Diệu
Vọng cổ: Đặng Thanh Huyền
Thơ:
Nửa đời riêng thiếu tâm hồn hòa điệu
Nên vo tròn hạnh phúc giấu trong mơ
Tiếng cười vui, nhung nhớ thuở dại khờ
Mênh mông lắm no cánh diều quê mẹ.
Đoản Khúc Lam Giang:
Ngày dài buồn cô đơn
Nơi xứ xa
Cơn mơ tràn tuôn nhớ thương
Đời riêng
Lắm bao ưu phiền
Yêu thương của mẹ
Vô bờ vô bến
Lòng càng sầu hơn thêm
Nghe tiếng mưa
Mái hiên nhà mẹ trông
Nao lòng
Nhớ cơn mơ ngày qua
Chói chang trên đồng
Chơi đùa
Gió đưa diều bay
Ngồi nhìn về quê hương
Thương áo mẹ mồ hôi
Phản phất
Gió thơm nồng
Lòng càng yêu thương
Năm tháng ngây thơ
Chờ chuyến về thăm
Đang xứ người
Lòng luôn ước về
Bên mẹ hiền
Ngày đêm ngống chờ
Nắng gió quê hương
Cánh diều chiều
Tràn đầy yêu dấu trong tim
Tháng ngày xa nhớ
Nhớ mái hiên bên mẹ
Nhớ từng lời ru
Thiết tha trong lòng
Thâm tình ngàn năm
Luôn nhớ thương.
Vọng Cổ:
Câu 01: Bên mái hiên xưa cả bầu trời cao vời vợi.
Bởi với con ánh mắt mẹ hiền tháng ngày mong đợi là vốn liếng yêu thương vô bến… vô… bờ…
Lòng bâng khuâng nhung nhớ thuở dại khờ…
Khi con giỡn đùa với cánh diều no gió,
Nghe phản phất thơm nồng áo mẹ đẫm mồ hôi.
Nửa đời riêng cô độc lẻ loi,
Nhưng hạnh phúc trong từng giấc mơ con trẻ.
Cánh cò trắng bao la thiêng liêng tình mẹ,
Mưa nắng bao mùa nơi đồng khô nắng cháy…
Thơ:
Bỗng chiều nay thấy trưa hè đơn lẻ
Cháy tâm hồn trên nhịp võng đu đưa
Nhớ bếp hồng, nhớ khói trắng chiều mưa
Ru tí tách dỗ khung trời thu muộn.
Câu 02: Nơi xứ người chiều nay thơ thẩn,
Chợt mông lung làn khói trắng buổi trưa hè.
Nhịp võng đu đưa… mắt lệ cay nhòe.
Bên bếp than hồng mẹ khơi từng ngọn lửa,
Sưởi ấm đứa con khờ trong tí tách mưa rơi.
Khói trắng chiều chạm nước mắt mẹ tôi,
Ôi chén cơm ngọt thơm tình thương mẫu tử.
Ra rả tiếng ve sầu khóc cho người viễn xứ,
Như đồng cảm nỗi niềm san sẻ kẻ tha hương…
Thơ:
Mắt hoen mờ hòa bát canh rau muống
Nhớ mẹ già khôn tả nỗi niềm riêng
Hổng biết chiều nay mẹ có đứng bên hiên
Đan nhung nhớ qua từng sợi mưa bất chợt.
Vọng Cổ:
Câu 05: Để nơi đây lệ lòng con đẫm ướt,
Hòa nỗi niềm riêng vào bát canh rau muống… quê… nhà…
Cho vơi bớt nhớ nhung người mẹ nua già…
Đôi mắt mờ bên mái hiên xưa ngống đợi,
Mưa bất chợt vô tình hay lệ mẹ hiền rơi.
Con đi xa cách biệt phương trời,
Thèm chén canh rau hòa chan năm ấy.
Thèm dòng nước sông quê hiền hòa êm chảy,
Như tình yêu thương mãi mãi của mẹ hiền…
Thơ:
Nhìn lá vàng rơi mắt con nhòa nhợt
Tiếng chuông chùa nhẹ điểm vẫn ngân nga…!
Câu 06: Bỗng nghe thì thầm êm dịu bên tai,
Ttiếng chuông chùa ngỡ như lời ru của mẹ.
Chợt nhận ra mắt nhợt nhòa ướt lệ,
Thương đời mẹ như chiếc lá vàng rơi rụng cuối mùa thu.
Sáng mai này con sẽ cất hết riêng tư,
Để trở lại quê hương bên vòng tay ấm áp.
Dưới mái hiên xưa hát đời ru con trẻ,
Lời mẹ yêu thương nghe mát ngọt trong lòng.
Ngâm thơ:
Nhớ thương áo mẹ thơm nồng
Mồ hôi đẫm ướt bên đồng lúa xanh
Thèm cơm mẹ nấu ngọt lành
Hòa chan khói – lệ riêng dành cho con./.
Long Xuyên, ngày 06 tháng 4 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)