NGẬM NGÙI CHÍN CHỮ CÙ LAO
* Ý thơ: Diễm Kiều
* Vọng cổ: Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Mẹ nếm trải cả một đời cay đắng
Chưa nửa lần được chút ngọt trên môi
Vẽ thiên đường bằng vạn giọt mồ hôi
Cho đứa con bước lên đài danh vọng.
Nam Ai
Nhớ những đêm về giữa buốt lạnh sương… giăng
Mẹ nhìn trăng mà thủ thỉ với lòng rằng:
Vui nào bằng con được thành danh
Dù áo mỏng manh dạ vẫn an lành
Ôi ngậm ngùi nghĩa chín chữ cù lao
Mẹ đâu rồi đang lạnh lẽo chốn nao
Nghe nhói đau xúc động nghẹn ngào
Con khờ hờn trách trời cao
Sao nỡ gieo chi cảnh mẫu tử chia lìa
Lòng ngào nghẹn oán giận trời khuya
Mặc cho dòng nước mắt đầm đìa
Gọi đến khàn giọng tiếng: Mẹ ơi!
Mưa vẫn tuôn rơi giữa tim lòng buốt lạnh
Buồn tái tê con khóc hận riêng mình
Nghĩa cù lao chín chữ chẳng vẹn gìn
Ray rứt đến trọn đời khôn nguôi.
Vọng Cổ
Mẹ Giồng Riềng ơi, con đang lạc lõng chơi vơi tựa cánh chim trời chấp chới. Cố vượt bão giông để trở về thăm nơi ngày xưa mẹ đợi, có ánh mắt mòn trông hồ hởi đón… con… khờ.
Câu 1. Nhớ dòng sông xưa lãng đãng sương mờ.
Có một cánh cò đêm đêm lặn lội,
Đổi cay đắng phận mình gieo ngào ngọt đời con.
Chiếc xuồng chèo chở khẳm vạn lo toan,
Dù giá rét vẫn nghĩ dường nắng ấm.
Tấm thân gầy khập khiễng vạn bước chân,
Mẹ vạch lối con đi qua tháng năm dài giông bão.
Nói Dặm
Ngậm ngùi chín chữ cù lao
Con về thăm mẹ nghẹn ngào xót xa
Bạc tiền nhung gấm xa hoa
Làm sao mua được quê nhà tình thâm.
Câu 2. Giữa bức màn nhung muôn ánh đèn màu sân khấu, con đã tròn vai là đứa con hiếu thảo ngoan hiền.
Nhưng lại gieo vào lòng mẹ kính yêu muôn vạn ưu phiền.
Cả cuộc đời dầm sương dãi nắng,
Áo bạc vai sờn cơm muối mặn vẫn vui.
Cảnh cơ hàn mẹ đắp đổi dưỡng nuôi,
Đến lúc con khờ được thành danh rực rỡ.
Phút sau cùng khi trút dòng hơi thở,
Mẹ nở nụ cười mà dòng nước mắt tràn tuôn.
Ngâm Thơ
Đường con đi được trải hồng nhung gấm
Bao chông gai mẹ đã giẫm phẳng bằng
Dẫu xước trầy khổ nhọc chẳng băn khoăn
Mong điểm tô cuộc đời con hạnh phúc.
Lý Giao Duyên
Tấm ảnh giữa canh… thâu
Gieo lòng ai có… thấu
Tình mẹ luôn ngọt… ngào
Sâu nặng mãi dâng… trào
Chín chữ cù… lao
Ngậm ngùi càng xót… đau
Con thèm lời hát… ru
Êm ả bên mái tranh nghèo
Năm tháng dài đằng đẵng gieo neo
Chẳng bao giờ lem luốc mờ phai.
Vọng Cổ
Xưa mẹ dạy con thảo hiếu phải luôn vẹn tròn sau trước. Vậy mà đã bao năm con đánh vần chưa thuộc chín chữ cù lao như ngọn đuốc… soi… đường.
Câu 5. Đêm lạnh mưa tuôn dột thấm chiếc giường.
Chỗ ráo con lăn còn mẹ thì nằm bên ướt,
Dẫu sữa đã cạn bầu mà tình vẫn không vơi.
Âu yếm vuốt ve tha thiết ngọt lời,
Con quấy khóc mẹ như ngồi trên đống lửa.
Dòng Cái Bé hãy giúp giùm ta gột rửa,
Chín chữ cù lao hoen ố giữa tim lòng.
Câu 6. Trời Kiên Giang dẫu lồng lộng mênh mông,
Cũng đâu sánh nổi với tấm lòng của mẹ.
Con muốn trở về những ngày xưa tấm bé,
Được cạnh mẹ hiền đêm mưa gió bão giông.
Để bên ướt con nằm nhường lại chiếc chăn bông,
Cho mẹ đắp ấm tình con thảo hiếu.
Thừa vật chất xa hoa nhưng thâm tình con thiếu,
Nên lạc lõng chơi vơi chấp chới giữa dòng đời.
Ngậm ngùi từng giọt lệ rơi
Khói hương nghi ngút quyện lời mẹ ru
Trên sông lãng đãng sương mù
Cù lao chín chữ thiên thu tạc lòng./.
Long Xuyên, ngày 24 tháng 10 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)