NỖI ĐAU Ở LẠI [1]
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Con ơi mẹ sắp qua đời
Còn nguyên bầu sữa giữa trời tang thương
Con chào đời... ở bên đường
Mẹ chưa kịp nói lời thương sau cùng.
Vọng Cổ
Trời cao có thấu chăng thảm cảnh đau thương giữa giờ chia ly vĩnh biệt. Mẹ sắp ra đi lời kêu thảm thiết mà chẳng thấy ai nghe để cứu giúp đứa... con... mình.
Câu 1. Mẹ ngước mắt lên trong bất lực ánh nhìn.
Mẹ sinh con đau là mong niềm đau hạnh phúc,
Chớ đâu phải nỗi đau tột cùng tử biệt sinh ly.
Ngày con chào đời mẹ lại vĩnh viễn ra đi,
Trời ơi con tôi chưa kịp bú dòng sữa ngọt ngào.
Máu chảy lan tràn lẫn giọt sữa đầu tiên,
Thân xác đớn đau đâu bằng cảnh lìa xa mẫu tử.
Câu 2. Trong phút giây này mẹ khát thèm mơ ước, được chạm vào con âu yếm thương chiều.
Để con bú giọt sữa thiêng liêng mẫu tử thâm tình.
Ôi một ước muốn bình thường của người làm mẹ,
Giờ cũng trở thành nỗi tuyệt vọng đớn đau.
Nhìn con mới lọt lòng đỏ hỏn nằm xa,
Nghe tiếng khóc la mẹ như chết vạn lần thêm nữa.
Mẹ muốn gửi lại dương trần bầu sữa nóng,
Nuôi đứa con khờ khôn lớn thành nhân.
Nói Lối
Mẹ ra đi vẫn còn nỗi đau ở lại
Rồi sáng mai này chị con sẽ hỏi: mẹ đâu?
Ai trả lời giùm hay nghẹn đắng xót xa
Mẹ qua đời, còn cha với con nguy kịch.
Vọng Cổ
Đây chiếc giỏ mang theo để đón chờ con chào đời vẫn còn bên cạnh mẹ. Chắc nó cũng xót xa âm thầm rơi lệ khi thấy thi thể mẹ nằm yên mà con đang ở... nơi… nào.
Câu 5. Dòng thở dần ngưng mà giọt nước mắt cứ tuôn trào.
Có ai không lấy giùm tôi chiếc khăn choàng áo ấm,
Quấn đứa trẻ mới lọt lòng cho đỡ vết đau.
Xin mọi người hãy dành chút ít thời gian,
Giúp chồng con tôi đang giữa hồi nguy kịch.
Thương chị của con đang chờ với niềm vui khấp khởi,
Lại đón nhận tang thương khi mẹ đã qua đời.
Câu 6. Sáng mai này nơi ngôi nhà vách lá cột xiêu,
Mẹ sẽ ngủ yên trong chiếc quan tài vĩnh viễn.
Giọt nước mắt trẻ thơ bên bàn thờ lạnh lẽo,
Một thảm cảnh đau lòng ai không khỏi xót xa.
Các con nhớ ngoan hiền hiếu thảo với cha,
Mẹ sẽ về thăm dỗ dành trong giấc mơ con ngủ.
Trời Long Xuyên bỗng kéo về mây đen vần vũ,
Để mẹ ra đi muôn thuở chẳng quay về.
Nỗi đau nào năm tháng cũng nguôi ngoai,
Hãy vững bước nghe con trên đường đời vạn nẻo.
Mẹ chỉ ước mong trong ngày giỗ mẹ,
Các con nhớ quay về quỳ lạy thắp nén hương./.
Long Xuyên, ngày 04 tháng 11 năm 2014.
[1] Viết theo câu chuyện đau lòng của sản phụ bị xe tông chết, thai nhi văng ra đường xảy ra tại thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang vào ngày 25 tháng 10 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)